Không một bác sĩ nào bị chỉ trích bởi điều đó vì lợi ích của tất cả các bác sĩ. Toàn bộ ngành ý – và tất cả những ngành công nghiệp có liên quan đều được hưởng lợi nhuận khủng khiếp từ hệ thống được tạo nên từ thể chế phân biệt đối xử chống lại những người lao động nghèo khó và những người không có việc làm.

Và đó chỉ là một ví dụ về cách mà “Hệ thống” giữ cho người giàu càng giàu còn người nghèo thì càng nghèo.

Điểm nhấn ở đây là người giàu và đầy quyền lực – những người hỗ trợ xây dựng xã hội kiểu như vậy kiên quyết chống lại bất kỳ nỗ lực thật sự nào để thay đổi chúng. Họ đứng lên chống lại bất kỳ đảng phái hay sự cải tiến kinh tế nào nhắm đến việc tìm cách tạo nên cơ hội thật sự và phục hồi nhân phẩm cho tất cả mọi người.

Hầu hết những người giàu có và quyền lực, mang tính cách cá nhân thì chắc chắn rằng đều tốt, có lòng trắc ẩn và đồng cảm như bất kỳ ai. Nhưng khi đề cập đến một khái niệm có thể đe dọa đến họ như kiểu định mức thu nhập (Thậm chí với một giới hạn rất cao như là 25 triệu đô la) thì họ bắt đầu than vãn về việc tước đi quyền cá nhân, dấu chấm hết cho “Con đường của người Mỹ”, và “mất đi động lực làm việc”.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Vậy thì quyền của những con người sống trong hoàn cảnh sinh hoạt tối thiểu, đủ thức ăn để giữ cho họ khỏi chết đói, đủ quần áo mặc để giữ cho đủ ấm thì sao? Quyền của những người sống ở mọi nơi được cung cấp y tế đầy đủ – quyền để không phải chịu đựng hoặc chết chỉ vì một biến chứng y tế rất nhỏ mà những người có tiền chỉ cần búng tay là có?

Nguồn tài nguyên trên hành tinh của các con – bao gồm cả những thành quả của quần chúng lao động nghèo khổ vẫn đang phải sống trong hệ thống bóc lột nặng nề – thuộc về tất cả mọi người chứ không chỉ khiến những người giàu có và quyền lực có thêm điều kiện để tiếp tục bóc lột.

Và đây là cách thức mà sự bóc lột hoạt động: Những nhà công nghiệp giàu có đi tới một quốc gia hay vùng lãnh thổ – nơi mà không có một công việc nào – nơi cư trú của những con người bần hàn và nghèo đói. Người giàu sẽ xây dựng một nhà máy ở đây, đề nghị những con người nghèo khổ ở đây một công việc – đôi khi là công việc 10 – 12 – 14 giờ mỗi ngày trong điều kiện không đạt chuẩn, nếu không nói là dưới mức quyền con người và dưới cả mức lương tối thiểu. Không đủ để cho phép những lao động ở đây có thể trốn thoát khỏi những khu làng ở chuột nhưng đủ để khiến họ sống theo cách đó, bị ép bức đến nỗi không có thức ăn và nơi trú ẩn.

Và khi họ bắt đầu lên tiếng thì những nhà tư bản nói rằng “Này, các người đã khá khẩm hơn rất nhiều so với trước đây, đúng không? Chúng tôi đã cải thiện nơi này hơn rất nhiều! Mọi người bàn luận về công việc, đúng không? Tại sao? Chúng tôi đã mang tới đây cơ hội! Và chúng tôi nhận lãnh rủi ro!”

Rủi ro là bao nhiêu khi trả 75 cent mỗi giờ để sản xuất giày thể thao trong khi sẽ bán ra 125 đô la một đôi?

Đây là nhận lãnh rủi ro hay là bóc lột nặng nề, thuần túy và đơn giản?

Kiểu hệ thống thô bỉ như vậy có thể được tồn tại chỉ bởi vì động lực của cả thế giới được gây dựng nên bởi sự tham lam, nơi mà lợi nhuận chứ không phải đạo đức của con người được xét đến đầu tiên.

Những người nói rằng “Có mối quan tâm đến những chuẩn mực trong xã hội, rằng những người nông dân đang làm rất tốt!” thật ra là những kẻ đạo đức giả thượng hạng. Họ sẽ ném một sợi dây cho một người đang sắp chết đuối nhưng từ chối kéo anh ta vào bờ. Sau đó nói rằng một sợi dây là tốt hơn một tảng đá.

Thay vì nâng tầm con người lên tới những giá trị đạo đức cao đẹp, Những người “Có của” ban phát cho những người “Trắng tay” chỉ đủ để khiến họ bị lệ thuộc – nhưng không bao giờ đủ để khiến họ có được sức mạnh thật sự. Bởi những người có quyền lực kinh tế đúng nghĩa có khả năng ra tay chứ không chỉ đơn thuần đề cập đến “Hệ thống”. Và đó là điều cuối cùng mà những người tạo dựng nên hệ thống mong muốn!

Vì thế sự thông đồng sẽ tiếp tục tiếp diễn. Và với hầu hết những người giàu có và quyền lực thì đây không phải là âm mưu của hành động mà là âm mưu trong sự im lặng.

Vì thế hãy bước đi – bước đi theo con đường của các con – bằng việc không nói điều gì cả về những lời tục tĩu từ hệ thống kinh tế xã hội sẵn sàng trao thưởng cho ban điều hành 70 triệu đô la vì chiến thuật bán một loại nước ngọt trong khi 70 triệu người uống loại thức uống đó và khiến cho họ không được khỏe mạnh như trước.

Con không nhìn ra sự thô bỉ đó sao? Gọi đó là Thị trường Kinh tế tự do và nói với tất cả mọi người rằng: Bạn thật tự hào về điều đó. Nó được viết ra như sau:

Nếu như những thứ đó là hoàn hảo, hãy tiến bước và bán ra những gì mà con có, trao nó cho người nghèo và con được ban tặng một kho báu trên thiên đàng. Nhưng khi một chàng trai nghe được điều này, anh ấy sẽ bỏ đi, buồn bã bởi vì anh ấy đang nắm giữ một lượng tài sản khổng lồ.

Để lại một bình luận