Hình.3-2. Ấn phẩm của tạp chí Time tập trung vào vấn đề ô nhiễm đại dương

Đó là vào ngày 1 tháng 8 năm 1988, [Hình. 3-2] Tạp chí Time tập trung sự chú ý vào các đại dương và những gì đang xảy ra ở đó. Jacques Cousteau đã viết một cuốn sách về chủ đề này vào khoảng năm 1978. Ông ấy đã từng là một người đàn ông rất được tôn kính. Nhưng khi viết cuốn sách này, Jacquest đã mất uy tín trong giới khoa học vì một tuyên bố mà chẳng ai dám tin cả. Jacquest đã đưa ra những tuyên bố của mình lên diễn đàn khoa học, nhưng mọi người đơn giản là không thể hoặc không dám chấp nhận sự thật. Đặc biệt, ông nói rằng Địa Trung Hải sẽ là một biển chết vào cuối những năm 1990 và Đại Tây Dương cũng sẽ chết cuối thế kỷ này. Mọi người nghĩ rằng: “Gã này cực kỳ dở hơi. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. “.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Vâng, nó đang xảy ra. Giờ đây, 95% Biển Địa Trung Hải đã chết. Không phải 100% nên dự đoán của anh ấy không chính xác. Tuy nhiên, nó vẫn sẽ là một biển chết nếu mọi người tiếp tục phá hủy hành tinh này. Và Đại Tây Dương cũng đang ở trong tình trạng báo động đỏ. Có lẽ nó sẽ không xảy ra vào năm 2000, nhưng sẽ rất nhanh thôi. Trừ khi có một thay đổi đáng kể, còn không thì đại dương sẽ chết – không có cá, không có cá heo, không có sự sống ở Đại Tây Dương.

Chúng ta không thể sống mà không có đại dương. Điểm cuối của chuỗi thức ăn, sinh vật phù du sẽ biến mất, và khi chúng biến mất, cuộc sống của chúng ta sẽ chấm dứt. Khi không coi trọng vấn đề này, thì chúng ta tự nói với bản thân rằng: “Tôi thật sự không cần đến trái tim của mình.” Đây là một mảnh ghép chính trong hệ sinh thái trên Trái Đất và điều này thì không cần phải bàn cãi. Điều duy nhất cần thảo luận là khi nào? Nó thực sự đang xảy ra. Không ai tin rằng điều đó sẽ xảy ra bởi vì họ không thể chấp nhận sự thật này.

Ví dụ như, Thành phố New York có một đường ống dài khoảng hai mươi dặm để ném tất cả phân người vào đại dương. Họ nghĩ rằng, Đại dương sẽ xử lý tất cả. Nhưng trong khoảng 60 năm qua, chúng ta đã xây nó thành một ngọn núi phân khổng lồ. Bây giờ, có một dãy núi rác trong lòng đại dương đang di chuyển về phía Thành phố New York và nó thật sự đang dần tiến vào bến cảng. Trong khi đó thì chính quyền không biết nên phải giải quyết vấn đề ra sao. Sẽ tốn rất nhiều tiền để New York phải sửa chữa hậu quả mà chính họ đã gây ra.

Tuy nhiên, vấn đề không chỉ giới hạn ở Đại Tây Dương hay Địa Trung Hải mà Thái Bình Dương – Đại dương lớn nhất của Trái Đất cũng đang chết dần nhưng có thể sẽ lâu hơn so với 2 đại dương còn lại. Tuy nhiên, Thái Bình Dương cũng đang gặp phải những vấn đề to lớn, đặc biệt là trong một số lĩnh vực nhất định.

Thủy triều đỏ (Hình. 3-3) là dấu hiệu chết người đầu tiên của tình trạng ô nhiễm. Đó là một loại tảo phá hủy mọi sự sống bên dưới đại dương — và nó giết chết mọi thứ cản trở đường đi của nó. Những cơn lốc thủy triều đỏ đang bắt đầu càn quét khắp nơi, đặc biệt là tại khu vực Nhật Bản, nơi sự ô nhiễm đang gia tăng. Chúng ta đã mắc rất nhiều sai lầm bởi vì con người không có ý thức để sống hài hòa với chính hành tinh đã nuôi dưỡng chúng ta – Mẹ Trái đất. Đây giống như một triệu chứng của căn bệnh ung thư hoặc một số căn bệnh đáng sợ khác mà loài người từng biết đến.

Hình.3-3. Thủy triều đỏ – Dấu hiệu chết người đầu tiên về một loại tảo ăn mọi thứ cản đường chúng trong lòng đại dương.

Đây là một vấn đề khác. (Hình 3-4) cho thấy lỗ thủng tầng Ozon phía trên Nam Cực. Tầng Ozone là một lớp mỏng dày khoảng 6 feet. Nó rất mỏng, dễ vỡ, với một lớp đặc biệt có thể tái tạo lại. Chúng ta biết rất ít về nó. Mặc dù vậy, chúng ta vẫn biết rằng một lượng lớn tia UVC (tia cực tím) đang đâm xuyên thẳng tầng Ozon. Khi bắt đầu phát hiện ra dấu hiệu xuất hiện tia UVC, đặc biệt tại khu vực Nam Cực thì các nhà khoa học không thể hiểu làm thế nào mà có nhiều thứ rắc rối đến như vậy, bởi vì máy tính của họ không phát hiện ra. Sau khi lập trình lại phần mềm máy tính thì các nhà khoa học phát hiện ra thật sự có một lỗ hổng lớn ở đây. Và lỗ thủng này đã xuất hiện một vài năm trước đây rồi. Điều họ thực sự đang tìm kiếm là Clo monoxide, phân tử được hiển thị ở ngoài cùng bên phải (Hình 3-5). Các nhà khoa học đã tin rằng lỗ thủng trên tầng Ozon là nguyên nhân xuất hiện các loại hóa chất khác nhau, một trong số đó là CFC. CFC phản ứng với Ozon theo theo cách mà khi clo kết nối với Ozon, phân tử Ozon bị vỡ ra, do đó tạo thành Oxy và Clo monoxit. họ cũng phát hiện ra là với tốc độ mà CFC đang di chuyển về phía tầng Ozon, lượng khí Clo monoxit ở đó sẽ gấp khoảng 30 lần so với bình thường, và tất cả đều rất lo lắng về điều này. Vì vậy, các chính phủ trên thế giới đã cố gắng để các công ty sản xuất CFCs — Freon và nhiều hóa chất khác tạo ra vấn nạn này — ngừng sản xuất những sản phẩm đó ngay lập tức. Để đáp lại, các công ty đều đồng thanh nói: “Chúng tôi không làm điều đó. Đó là một hiện tượng tự nhiên. Chúng tôi không liên quan gì cả ”.

Hình.3-4. Lỗ thủng tầng Ozon ở Nam Cực

Hình.3-5. Phản ứng Ozon

 

Vì vậy, các chính phủ trên thế giới đã phải chứng minh trước tòa rằng các công ty hóa chất là khởi nguồn của mọi sai phạm. Để có được bằng chứng họ cần, lần đầu tiên trong lịch sử của Trái Đất, mọi quốc gia trên hành tinh đều đồng lòng bắt tay với nhau.

Đây là một điều chưa từng xảy ra trước đây. Họ đã lái máy bay tầm cao qua Cực Nam trong khoảng hai năm thu thập dữ liệu, và cuối cùng họ đã nghĩ ra một thứ khiến mọi người thực sự cảm thấy sợ hãi. Nguyên tố của sự phá hủy, Clo monoxide, không cao gấp 30 lần bình thường — mà là gấp 500 lần bình thường và di chuyển nhanh hơn so với những gì mà họ đã tính toán.

Bài báo này được đưa ra vào năm 1992 (Hình. 3-6). Đầu tiên nó nói rằng EPA dự đoán thêm 200.000 ca tử vong do ung thư bởi nguyên nhân từ lỗ thủng tầng Ozon. Nhưng nhìn sang cột bên phải, có một báo cáo chỉ ra rằng EPA đã xác nhận tử vong ước tính ban đầu được đưa ra không chính xác và tệ hơn gấp 21 lần so với tính toán. 21 lần — Đó là một con số rất lớn. Nó không giống như nỗ lực “Chỉ còn một chút xíu nữa thôi.”

Hình 3.6

Đây là những gì chính phủ đã và đang làm; họ chỉ nhỏ giọt một chút thông tin trong các bài báo nhỏ để bạn biết vừa đủ mà thôi. Họ không cho người dân thấy một bức tranh tổng thể như những gì mà họ từng hứa. Theo luật, họ phải công bố nó, vì vậy họ công bố nó trong những bài báo nhỏ và sau đó để nó phai nhòa dần theo năm tháng. Tiếp theo là đưa thông tin đăng lên một trang báo nhỏ khác — Điển hình nhất là bài viết ở đây, nơi họ cho biết mức độ nguy hiểm cao gấp 21 lần ước tính ban đầu; rồi hai tuần sau, tờ báo đó quay lại và nói: “Ồ! Nhân tiện, chỉ trong vòng 2 tuần lễ, mức độ nguy hiểm đã tăng gấp đôi.” Tốt thôi, gấp đôi nghe không giống như điều gì to tát lắm — ngoại trừ điều đó có nghĩa là nó đã tăng từ 21 lần thành 42 lần so với báo cáo đầu tiên, đó là một con số đáng kinh ngạc. Nếu sự thật được nói ngay từ đầu, nó sẽ nghe có vẻ khủng khiếp và tạo ra sự sợ hãi trên diện rộng.

Đây là điều đã diễn ra trên khắp thế giới trong một thời gian dài. Cách duy nhất để các chính phủ trên thế giới đối phó với mọi tình huống là nhỏ giọt thông tin từng chút, từng chút một, và ngày càng thừa nhận nhiều hơn. Họ biết họ phải nói cho bạn sự thật (vì những lý do mà bạn sẽ tìm hiểu sau), nhưng họ ngại nói rằng chính phủ đang gặp rắc rối thật sự. Họ chỉ nói, “Ồ! Nó không tệ lắm đâu, nhưng nó đang trở nên tồi tệ hơn” và những câu như thế này: “Ồ! Không chỉ có lỗ thủng Ozon ở Nam Cực, mà còn có một lỗ hổng ở Bắc Cực vừa mới được tìm ra, và phần còn lại của tầng Ozon giống như là một miếng phô mai Thụy Sĩ. Năm 1991 hoặc 1992 gì đó có một chương trình truyền hình lớn nói về lỗ thủng tầng Ozon. Họ đã tập hợp lại tất cả những người quan trọng tham gia nghiên cứu chủ đề này và thảo luận về tất cả ưu cũng như nhược điểm về hiện trang trên. Họ đã phỏng vấn một cặp vợ chồng cụ thể đã viết trong báo cáo của họ nhiều năm trước dự đoán sẽ xảy ra vấn đề thủng tầng Ozon. Trước khi chúng tôi thậm chí biết về nó, họ đã nghiên cứu tất cả. Và tầng Ozon hiện nay đang phải trải qua những sự thay đổi chính xác như họ đã dự đoán. Hai người này đã được đưa lên TV khi các chuyên gia, và người phỏng vấn hỏi: “Vậy bạn nghĩ sao?” Người phỏng vấn này giống như một chú chó con, hỏi, “Cái gì cơ? Chúng ta sẽ làm gì đây? Các bạn biết mọi thứ về nó, vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Người chồng nói: “Chúng ta không thể làm gì được.” Cá nhân tôi không tin rằng họ thích nghe những tuyên bố như vậy trên các kênh truyền hình lớn. Người phỏng vấn hỏi: “Ý của bạn là chúng ta không thể làm gì được?” Các chuyên gia gợi ý: “Vậy sẽ ra sao nếu cả thế giới bắt tay cùng nhau? Đó là điều đầu tiên cần phải xảy ra, nhưng chúng tôi không thể thực hiện điều đó bây giờ, khoảng mười lăm năm sau!” Giả sử chúng ta khiến cả hành tinh đồng thanh nói rằng: “Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ dừng mọi việc. Không còn những thứ hóa chất đang phá hủy tầng Ozon nữa và chúng sẽ không bao giờ được phép tái sử dụng”.

Khách mời nói, “Được rồi, giả sử chúng ta làm được điều đó. Giả sử chúng ta khiến cả thế giới dừng lại. Điều đó vẫn không giải quyết được vấn đề. ” Và người phỏng vấn hỏi: “Ý bạn là? Nó sẽ không thể tự chữa lành? ” Khách mời đáp: “Không, bởi vì bình xịt mà bạn đã xịt hôm qua vẫn nằm ở trên mặt đất và CFC phải mất từ 15 đến 20 năm để tiến lên tầng Ozon. Lớp này chậm rãi ăn mòn tầng Ozon và sẽ tiếp tục phá hủy trong khoảng thời gian từ 15 đến 20 năm ngay cả khi chúng ta dừng lại ngay tại thời điểm này. Và nó sẽ tiếp tục ăn mòn ngày một nhanh hơn, bởi vì chúng ta đã sử dụng ngày càng nhiều hơn các hóa chất trong một vài năm gần đây”. Anh ấy nói: “Và sẽ không phải chỉ là một tầng Ozon. Nếu mất đi tầng Ozon thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Tất cả các loài động vật trên thế giới sẽ đi trong mù quáng. Bạn sẽ không thể ra ngoài vào ban ngày mà không mặc bộ đồ không gian, nghĩa là mỗi inch vuông trên cơ thể bạn sẽ phải được phủ kính bởi đồ bảo hộ đặc biệt. Trong một thời gian ngắn, tia UVC sẽ giết chết bạn. Và chúng ta đang nhanh chóng tiếp cận đến bờ vực đó. Nếu bạn không tin thì hãy đọc những gì Tạp chí Wall street đưa tin vào tháng 1 năm 1993. Tạp chí đã báo cáo những gì đang xảy ra ở miền nam Chile, gần với lỗ thủng Ozon ở Nam Cực. Các loài động vật bắt đầu bị mù. Những người sống ở đó có làn da dày và sẫm màu và họ đã giành cả cuộc đời để làm việc dưới ánh nắng Mặt Trời, giờ đây thì họ đang bị đốt cháy đến từng thớ thịt. Nó đã lan rộng về phía bắc Chile và bắt đầu xảy ra ở khắp mọi nơi. Chúng ta phải có giải pháp cho vấn đề này ngay bây giờ, không phải ngày mai hay một ngày nào đó trong tương lai. Trong vài năm nữa, chúng ta sẽ gặp rắc rối thật sự nghiêm trọng.

Những nhà cầm quyền đã biết về vấn đề Ozon ít nhất là kể từ khi Reagan còn là Tổng thống. Khi Bộ môi trường hỏi: “Chúng ta sẽ làm gì về tình trạng thủng tầng Ozon?”, Reagan đã thực sự không tin tưởng về điều đó lắm. Ông ấy đã đáp lại rằng: “Ồ! Nhà Trắng sẽ cấp áo mưa và kính râm đen để giải quyết vấn đề này”. Cái quái gì vậy? Chúng ta đang nói về chính cuộc sống của chúng ta ở đây, sự tồn tại của chúng ta, và chính quyền hành động như thể nó chẳng quan trọng một chút nào.

Trả lời