Con đã nói ra tất cả mọi điều – những điều tồi tệ – chỉ để khám phá chúng. Một khi mà con đã thốt nên lời, thì họ không còn cảm thấy mọi thứ còn “đúng” nữa . Tất cả các con đều bộc lộ cảm xúc – từ sợ hãi đến giận dữ rồi tới hoảng loạn – chỉ để khám phá chúng. Một khi cảm xúc đã được bày tỏ thì họ sẽ không còn hé lộ cách thức mà con thật sự cảm nhận.
Theo cách này, cảm xúc có thể hơi khó để nhận diện. Cảm xúc là ngôn ngữ của linh hồn, nhưng con phải chắc chắn rằng con đang lắng nghe cảm xúc thật sự của mình chứ không phải là ảo ảnh được xây dựng ở trong tâm trí.
Ôi! Vậy thì bây giờ con thậm chí còn không thể tin tưởng vào cảm xúc thật sự của mình nữa. Tuyệt! Con đã từng nghĩ đây là con đường dẫn đến sự thật! Con đã từng nghĩ đó là điều mà Người đang truyền dạy.
Đúng vậy. Ta đang truyền dạy lại cho con. Nhưng lắng nghe này, nó phức tạp hơn nhiều so với sự hiểu biết của con bây giờ. Có những cảm xúc là thật – những cảm xúc được sinh ra từ linh hồn – Nhưng cũng có những cảm xúc là giả. Nó được dựng nên ở trong tâm trí con.
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Nói theo cách khác, chúng không phải là “Cảm xúc” – chúng là suy nghĩ. Suy nghĩ giả trang thành cảm xúc. Những suy nghĩ này dựa theo những trải nghiệm của quá khứ và còn dựa trên sự quan sát trải nghiệm của những người khác nữa. Con có để ý thấy rằng vài người nhăn mặt khi một chiếc răng bị kéo ra không? Con cũng nhăn mặt khi có một cái răng bị kéo ra. Nó có thể không đau, nhưng con luôn nhăn mặt. Sự phản ứng của con chẳng có liên quan gì đến hiện thực cả. Cách mà con nhận biết hiện thực dựa trên trải nghiệm của những người khác hoặc câu chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Thử thách tuyệt diệu nhất của con người là Hiện Hữu Ở Trong Hiện Tại, dừng ngay việc phá tung mọi thứ lên! Dừng ngay việc cố gắng tạo nên ý nghĩ về khoảnh khắc hiện tại. “Pre – sent moment” (Món quà mà con “gửi” đến chính bản thân mình trước khi con có bất kỳ ý nghĩ nào về nó). Hãy ở lại với thời khắc này. Nhớ rằng, con gửi đến chính con khoảnh khắc hiện tại như là một món quà. Khoảnh khắc bao gồm hạt mầm của sự thật siêu nhiên. Đó là sự thật mà con luôn mong ước được khắc cốt ghi tâm. Khi khoảnh khắc đó tới, ngay
lập tức sẽ xuất hiện hệ thống suy tưởng trong đầu con về điều đó. Thay vì ở lại đây, trong khoảnh khắc này, con đứng bên ngoài và bắt đầu phán xét. Và rồi con phản ứng lại. Con phản ứng lại giống hệt như những gì đã thực hiện trước đó.
Bây giờ hãy nhìn 2 từ này:
REACTIVE (Phản ứng) CREATIVE (Sáng tạo)
Lưu ý rằng hai từ này giống hệt nhau về từng chữ cái. Chỉ khác một điểm là chữ “C” đã được luân chuyển! Khi mà chữ “C” đặt đúng chỗ thì con trở nên Sáng tạo, thay vì là Phản ứng.
Thật thông thái.
Đúng, Thượng Đế là vậy.
Nhưng, điều mà Ta đang muốn nhấn mạnh ở đây là khi chạm vào từng khoảnh khắc một cách trọn vẹn mà không cần có bất kỳ một ý nghĩ gì về điều đó cả thì con có thể tạo nên cuộc sống mới với con người thật sự của mình hơn là tái hiện lại con người trước đây của con.
Cuộc sống là tiến trình của sự sáng tạo, và hãy cứ tiếp tục sống như vậy nếu như trước đây con luôn luẩn quẩn trong ma trận của sự tái hiện.
Nhưng bằng cách nào mà những con người sống theo Logic lại có thể bỏ qua một trải nghiệm nào đó trước đây khi mà có vài điều đã xảy ra? Có bình thường không khi lặp lại mọi thứ được biết đến trong chủ đề này để rồi phản hồi lại chúng?
Có thể nó bình thường, nhưng không được tự nhiên. “Bình thường” nghĩa là những điều thường được diễn như vậy. “Tự nhiên” là cách con sống khi không cố tỏ ra “Bình thường”!