Con không chắc là con biết được quyển sách này sẽ đi về đâu. Con không chắc về điểm xuất phát.
Chúng ta có thời gian.
Chúng ta cần bao lâu? Nó đã ngốn của con 5 tháng sau khi đã hoàn thành từ chương Một cho tới bây giờ. Con biết mọi người đọc và nghĩ rằng tất cả được viết xuống chỉ trong một tích tắc và dòng chảy không thể bị gián đoạn. Họ không biết được rằng cần đến 20 tuần để trang thứ 32 và 33 được lấp đầy. Họ không hiểu được rằng nguồn cảm hứng đã biến mất khoảng nửa năm. Chúng ta có bao nhiêu thời gian nào?
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Ý Ta không phải như vậy. Ý Ta là hãy lấy “Thời gian” là chủ đề đầu tiên của cũng như là nơi chúng ta đã bắt đầu mọi thứ.
OK. Nhưng tại sao đang ở trong cuộc hội thoại thì đôi khi phải cần đến vài tháng để hoàn thành một trang đơn giản? Tại sao Người lại đi lâu như vậy?
Con trai yêu quý và tuyệt vời của Ta! Ta chưa từng đi đâu hết. Ta cũng chưa bao giờ xa rời con. Con chỉ đơn giản là không thường xuyên nhận biết điều ấy mà thôi.
Tại sao? Tại sao con lại không nhận ra Người nếu như Người luôn ở đây?
Bởi vì những vướng bận của cuộc đời đã chiếm hết thời gian của con. Hãy đối diện với sự thật là con đã quá bận rộn trong 5 tháng vừa qua.
Đúng là vậy. Quá nhiều điều đã xảy ra.
Và con đã khiến cho những điều đó còn quan trọng hơn cả Ta. Có cảm giác như con không thích những sự thật mà Ta đã truyền lại cho con.
Ta muốn con nhìn lại hành động của chính mình. Con đã vướng mắc quá sâu vào đời sống vật lý. Con giành quá ít sự chú tâm tới linh hồn.
Đây là giai đoạn thử thách.
Đúng. Nguyên nhân sâu xa hơn thì đó là dự định của linh hồn. Năm tháng trước có lẽ đã diễn ra một cách suôn sẻ hơn nếu có sự giúp đỡ của Ta. Và nếu nghe theo lời khuyên của Ta thì con đã không bị mất kết nối.
Con đã cố để tiến lại thật gần, nhưng có vẻ như con đã bị lạc – để rồi rượt đuổi theo, như những gì Người đã thêm vào trong vở kịch của con. Và rồi, bằng một cách nào đó, con không thể tìm thấy thời gian nào giành cho Người. Con không thiền định. Con không cầu nguyện. Và chắc chắn rằng con không viết.
Ta biết. Đó là điều trớ trêu của cuộc sống, khi mà con rất cần đến sự kết nối với Ta để rồi lại bước ra xa khỏi cơ hội đó.
Làm cách nào mà con có thể dừng hành động đó lại?
Đừng thực hiện điều đó nữa.
Đó là điều con vừa mới nói. Nhưng bằng cách nào?
Con dừng hành động đó lại bằng cách đừng thực hiện điều đó nữa.
Nó không đơn giản.
Nếu nó đơn giản. Con ước rằng mình đã làm được.
Nó sẽ thật sự xảy ra, bởi vì điều con mong ước là mệnh lệnh của Ta. Hãy nhớ, con trai yêu dấu của Ta! Mong muốn của con là mong muốn của Ta. Ý chí của con là Ý chí của Ta.
Được rồi. OK. Con ước rằng quyển sách này sẽ được hoàn thành vào tháng 3. Bây giờ là tháng 10. Con mong rằng sẽ không có thêm 5 tháng trống nào nữa trong giai đoạn tiếp theo.
Nó sẽ diễn ra như vậy.