Nhiều người trong số các bạn có thể sẽ không chấp nhận một điều lạ thường rằng có thể kết nối được với những sinh vật thuộc chiều kích không gian khác, nhưng đó là những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi đã không yêu cầu điều đó mà nó sẽ xảy ra một cách tự nhiên. Tôi đã có những cuộc đối thoại thường nhật trong rất nhiều năm với Thoth. Giờ đây thì tôi đã hiểu được rằng mối liên hệ cá nhân giữa tôi với Thoth đã thất sự bắt đầu khi tôi còn học cao đẳng ở Berkeley.

Tôi học chuyên ngành vật lý và toán cho đến khi chuẩn bị nhận bằng. Chỉ cần một học kỳ nữa thôi là sẽ được tốt nghiệp. Tôi đã quyết định rằng mình không muốn nhận lấy tấm bằng bởi vì sự khám phá ra một điều về vật lý học khiến tôi dừng hẳn ý định đi sâu vào ngành khoa học mà tôi tin rằng không có một chút “tính khoa học” nào cả. Mọi thứ đã thay đổi. Những nhà vật lý cũng như những nhà khảo cổ học, sẽ hướng ra xa sự thật nếu có sự thay đổi quá nhanh. Có lẽ sự thật thật sự là bản tính tự nhiên của con người. Do đó tôi đã chuyển tâm trí của mình qua một lĩnh vực khác, và đó là nghệ thuật. Các cố vấn cho rằng tôi bị điên: “Bạn đang từ bỏ tấm bằng vật lý ư?” Họ hỏi tôi như vậy đấy. Nhưng tôi không cần đến thứ đó, tôi không muốn sở hữu nó. Và để tốt nghiệp, tôi phải giành 2 năm nữa trong chuyên ngành nghệ thuật và lịch sử nghệ thuật.

Thay đổi chuyên ngành đã khiến cuộc sống của tôi có ý nghĩa hơn bởi vì khi học về văn phạm cổ đại, tôi đã tìm thấy được sự kết nối và tính đan xen giữa nghệ thuật, khoa học và tôn giáo. Vì thế nên những gì đã được học đều hỗ trợ tối đa vào những công việc sau này của tôi.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Chuyển đến Canada

Cuối cùng thì tôi cũng có được tấm bằng vào năm 1970. Sau khi tới Việt Nam và nhìn vào những gì đã xảy ra tại đất nước này, tôi đã thốt lên: “Đây rồi! Tôi không biết là mình sẽ sống được bao lâu hay điều gì sẽ xảy ra ra tiếp theo nhưng tôi sẽ sống thật hạnh phúc và sẽ luôn thực hiện những gì mà mình mong muốn. Tôi quyết định tránh xa khỏi mọi mưu cầu cuộc sống và sống trên một ngọn núi như những gì mà bản thân luôn mơ ước. Vì thế, tôi đã rời khỏi Hoa Kỳ và di chuyển tới Canada mà không biết rằng sẽ có cả hàng ngàn người phản đối Chiến tranh Việt Nam sẽ đi theo mình một năm sau đó. Tôi kết hôn với một người phụ nữ tên là Renee và cả 2 chúng tôi chuyển đến một mảnh đất mà không ai biết đến, tìm một căn nhà nhỏ ở Hồ Kootenay. Chúng tôi tách biệt với mọi thứ và tôi cần phải đi bộ cả 4 mile để đến được con đường mòn gần nhất. Vì thế nên chúng tôi đã từng sống một cuộc đời cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tôi đã bắt đầu sống một cuộc đời chính xác như những gì mà bản thân mình luôn khát khao. Tôi đã luôn muốn được chứng kiến bản thân khi sống trong cảnh không có gì, vì thế nên tôi đã tự trao cho mình cơ hội để trải nghiệm. Lúc đầu thì có một chút sợ hãi nhưng mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn khi thời gian chầm chậm trôi đi. Và trong chớp mắt, tôi đã trở nên cực kỳ thông thạo trong cuộc sống tự nhiên. Tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn và đầy lý thú trong hoàn cảnh không tiền bạc. Sau một phút suy ngẫm, tôi đã bất chợt nhận ra: Ồ! Cuộc sống này dễ chịu hơn nhiều so với việc cố giữ lấy một công việc trong thành phố! Tôi chỉ phải làm việc chăm chỉ khoảng 3 giờ/ngày và giành toàn bộ thời gian còn lại để thư giãn. Thật tuyệt! Tôi có thể tự do chơi nhạc và chạy vòng quanh thiên nhiên để tận hưởng khoảng thời gian thật dễ chịu. Căn nhà của tôi trở thành một địa điểm cực kỳ lý thú bởi vì chúng tôi chỉ tìm kiếm niềm vui ở đây mà tôi. Bằng quyết định đó, vốn rất quan trọng đối với nhận thức bây giờ, tôi đã khám phá ra nhiều điều về bản thân. “Quay trở về với đứa trẻ bên trong” là cách mà tôi định nghĩa một ngày mới – Đó là đứa trẻ bên trong tôi được tự do. Bởi sự tự do đó, nhiều điều đã xảy ra đã hình thành nên cuộc sống diệu kỳ của tôi như ngày hôm nay.

Để lại một bình luận