Tôi nói về cái chết trên cơ sở là một người đã biết về cả thế giới bên ngoài lẫn thế giới bên trong của cuộc sống. Chẳng có cái chết!

            Bạn biết đấy, đó là cánh cửa đến với một cuộc sống toàn vẹn hơn. Đó là tự do khỏi sự cản trở của công cụ bằng thịt da này.

            Không có sự đau khổ, cũng chẳng có đau đớn nào cả, trừ trường hợp của những cái chết bất ngờ và bạo lực. Một chút khó chịu khi cảm thấy sự tan rã và một thoáng giật mình. Chỉ có vậy thôi.

            Đơn giản, cái chết thật sự chỉ là một giấc ngủ và sự lãng quên khi tâm trí không đủ tỉnh thức để hoạt động và trí nhớ gần như trống rỗng.

            Đối với những người tốt, cái chết là sự tiếp tục của cuộc sống trong sự tỉnh thức và mang theo những niềm vui, xu hướng của cuộc sống. Sự tỉnh thức và ý thức vẫn như cũ. Anh ấy không cảm thấy nhiều sự khác biệt, không quan tâm và có thể không để ý đến việc mình đang đi qua ranh giới của cái chết.

            Đối với những ai độc ác, xấu xa và ích kỷ, những kẻ phạm tội và những người chỉ biết đến vật chất, họ sẽ ở lại trong một môi trường tương tự như trái đất. Họ tự tạo ra sự ràng buộc với trái đất bằng chính những ham muốn và trạng thái cuối cùng của họ trên trái đất. Điều này gắn chặt họ ở lại với trái đất. Họ tìm mọi cách để kết nối và quay trở lại trong tuyệt vọng.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Trong một số trường hợp, có người sẽ được ở lại để giúp đỡ những linh hồn bị mất phương hướng hoặc có một nhiệm vụ nào đó chưa được hoàn thành, họ sẽ ở trong một điều kiện tốt đẹp.

            Với những linh hồn trưởng thành, cái chết chỉ là một lối ra khỏi quả cầu mà họ đến để phục vụ, người đó mau chóng cảm thấy quen thuộc và nhận ra chẳng có gì mới cả. Anh ấy đã phụng sự tích cực và học hỏi rất nhiều trong khoảng thời gian giống như giấc ngủ của mình. Anh ấy bây giờ đơn giản là đang ở trọng một giấc ngủ hai mươi bốn tiếng (theo đơn vị trên hành tinh vật lý) chứ không phải một vài tiếng như bình thường trên trái đất.

             Tâm trí của con người phát triển quá chậm, nó lo sợ những điều chưa biết, e ngại những điều không quen thuộc, dính chấp vào những điều đang xảy ra và làm tất cả mọi thứ có thể để trì hoãn và tránh xa điều mà tạo hóa đã quy định cho mỗi đứa con của Chúa (Son of God).

            Cái chết, nếu có thể hãy thấu hiểu nó, là một trong những điều rất quen thuộc của chúng ta. Chúng ta đã chết rất nhiều lần và sẽ chết rất nhiều lần nữa.

            Cái chết bản chất nó là một phần của ý thức. Bây giờ chúng ta đang có sự ý thức trên hành tinh vật lý này, sau đó chúng ta rời đến một hành tinh khác và có ý thức tại đó.

            Chỉ cần ý thức được định nghĩa ở một môi trường nào đó, cái chết sẽ lập tức sẽ mang lại cho chúng ta sự sợ hãi của tuổi già.

            Chỉ khi chúng ta biết được bản thân chúng ta chính là những linh hồn và nhận ra khả năng tập trung sự tỉnh thức hoặc ý thức của chúng ta vào bất kỳ môi trường nào hoặc bất kỳ hành tinh nào hay bất kỳ sự tạo hóa nào của Thượng đế (form of God), chúng ta sẽ không bao giờ còn sợ hãi cái chết.

           Con người thường hay quên rằng mỗi đêm trong giấc ngủ chúng ta chết một vài giờ ở thế giới vật lý này và sống ở một nơi nào đó khác. Họ quên rằng họ có khả năng rời khỏi cơ thể vật lý: bởi vì họ không thể chép vào bộ não vật lý những gì đã xảy khi rời khỏi cơ thể và những gì đã làm ở bên kia. Họ không thể hiểu được mối liên hệ giữa giấc ngủ và cái chết.

            Cuối cùng, cái chết chỉ là khoảng thời gian mà một người đi ra ngoài khỏi cuộc sống của thế giới vật lý. Nhưng giấc ngủ mỗi ngày và cái chết được xác định với một điểm khác nhau. Trong giấc ngủ, “sợi dây điện từ” hay còn gọi là “dòng năng lượng” mang lại nguồn sinh lực được thu giữ và tạo ra con đường trở về với cơ thể.

            Với cái chết, “sợi dây kết nối cuộc sống” bị cắt đứt. Khi điều này xảy ra, thực thể tâm thức không thể quay trở lại với cơ thể vật lý, cơ thể đó mất đi mối liên hệ và bắt đầu phân hủy.

            Các linh hồn trẻ thường quên sự tách rời chắc chắn phải xảy ra này và gọi đó là cái chết.

            Nhưng với một cuộc sống đúng nghĩa, thời gian sẽ trôi qua trong sự khỏe mạnh và thú vị. Mệt mỏi và chán chường không thể xuất hiện. Con người không còn sợ hãi quá trình tách rời này sẽ đến sớm hay muộn. Anh ấy sẵn sàng chào đón cái chết và chẳng bao giờ quan tâm đến nó cả.

            Cái chết, với sự tỉnh thức của con người, nó là niềm đau và nỗi buồn, mất mát và bất hạnh bởi vì con người định nghĩa bản thân mình chỉ bằng những gì thấy được trong cuộc sống này chứ không phải bằng sự tỉnh thức của cuộc sống một linh hồn, một thiên thần của hệ mặt trời.

             Khoảnh khắc con người định nghĩa bản thân mình là một linh hồn, không phải cơ thể và tâm trí này, anh ta thấu hiểu được ý nghĩa của Quy luật của Sự hy sinh: Anh ấy lập tức chấp nhận: Anh ta biết rằng một lúc nào đó mình sẽ phải chết. Nhưng không còn đau buồn, khổ sở và thực chất cũng chẳng có cái chết nào cả.

            Con người ai cũng phải chết, đó là một yêu cầu của linh hồn. Khi con người đạt đến trạng thái cao cấp của sự tiến hóa, anh ấy sẽ rời khỏi cơ thể vật lý của mình một cách tỉnh thức vào một thời điểm được chọn lựa kỹ càng từ trước.

            Linh hồn sẽ để lại cơ thể trống rỗng và lặng yên, không có ánh sáng, không có âm thanh và nó bắt đầu tan rã một cách tự nhiên, những nguyên tử sẽ quay trở về với “Cái hồ của những hạt tập trung” cho đến khi chúng được sử dụng cho lần luân hồi tiếp theo của linh hồn.

            Tương tự như vậy, ở thế giới bên kia, quá trình cũng được lặp lại, nhưng rất nhiều linh hồn đã học được cách để rời khỏi cơ thể vi tế mà không có bất kỳ sự bối rối nào liên quan đến “CÁI CHẾT” trên thế giới vi tế. Sau đó, anh ấy tiếp tục quay trở về thế giới nhân quả và để lại lớp vỏ vi tế.

            Quá trình của sự chết và phân hủy của hình dạng cơ thể luôn luôn diễn ra nhưng không làm ô uế bề mặt trái đất. Đây chính là cái đẹp thiêng liêng của cái chết và sự biến mất.

            Chúng ta đang ở trong một chu trình của sự phân hủy hình dạng cơ thể tuyệt vời nhất trên toàn bộ lịch sử trái đất.

            Không có sự hủy diệt của thế giới loài người. Vì chính sự phân hủy này, loài người mới có thể tiến lên phía trước nhanh hơn và ngày càng bình an để đối diện với cái chết.

            Điều này vẫn chưa được chấp nhận một cách hiển nhiên. Tuy nhiên, trong những năm sau này, quan điểm mới này sẽ được hiểu rõ ràng hơn và nỗi sợ về cái chết sẽ dần dần biến mất.

            Điều này cũng sẽ tăng cường mạnh mẽ khả năng cảm nhận nhạy cảm của con người, hướng con người vào bên trong, tạo ra một kiểu mẫu mới cho tâm trí con người với những kết quả ngoài sức tưởng tượng.

Tác Giả:  Alice A.Bailey
Người Dịch: Nguyễn Trần Quyết

Để lại một bình luận