Nỗ lực của tôi là phó mặc bạn với việc thiền, để không có một kẻ trung gian nào giữa bạn và sự hiện hữu. Khi không ở trong thiền, bạn bị tách rời khỏi sự hiện hữu và đó là sự đau khổ của bạn.

Tình trạng đó cũng giống như khi ta vớt một con cá ra khỏi đại dương và quẳng nó lên bờ – nó sẽ trải qua sự khổ ải, đau đớn và sự đày đoạ, nó khao khát và nỗ lực để quay lại đại dương bởi vì nó thuộc về nơi đó, nó là một phần của đại dương và nó không thể tồn tại tách biệt.

Mọi khổ đau đều đơn giản là biểu hiện cho thấy ta không gắn kết với sự hiện hữu, tình trạng cá không ở trong đại dương.

Thiền rốt cục chính là tháo dỡ mọi rào cản tư tưởng, cảm xúc, tình cảm vốn tạo nên một bức tường giữa ta và sự hiện hữu. Khoảnh khắc ta trút bỏ, ta đột nhiên thấy bản thân mình hoà điệu với toàn thể; mà không chỉ hoà điệu, ta thật sự thấy mình chính là toàn thể.

Khi một giọt sương rơi từ trên một chiếc lá sen xuống đại dương, nó chẳng thấy nó thuộc về đại dương mà nó thấy nó chính là đại dương. Và thấy được điều đó chính là mục tiêu tối thượng, sự nhận thức tối thượng. Không có gì hơn nữa.

Ta chỉ cần yên lặng và lắng nghe sự hiện hữu.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Không cần bất kỳ một tôn giáo nào, không cần bất kỳ một thượng đế nào, không cần bất kỳ một giáo sĩ nào, không cần bất kỳ một tổ chức nào.

Giờ đây tất cả chỉ còn lại duy nhất một trạng thái thiền, tức là một trạng thái tĩnh lặng tột bậc.

Từ thiền làm cho khái niệm này trở nên nặng nề hơn. Tốt hơn ta nên gọi đó là một sự im lặng giản dị, hồn nhiên và sự hiện hữu sẽ mở ra cho ta thấy mọi vẻ đẹp.

Khi việc thiền tập tiến triển, ta cũng tiến triển, và sẽ đến một lúc ta đạt đến tột đỉnh của tiềm năng của chính mình…mà ta gọi là sự viên mãn, giác ngộ… hoặc bất kỳ từ gì… nó không có tên gọi.

Nguồn: “Spiritually Incorrect Mystic” – Osho
Người Dịch: Trương Đức Hiệp, Hồ Xuân Hương, Việt Khôi, Ngọc Trúc

Trả lời