Linh hồn, trong hành trình tìm về chính mình, dù hiện diện ở bất cứ hành tinh nào: thiên đàng của những thiên sứ, thế giới của những vị thần hay hành tinh con người, luôn luôn hướng về cội nguồn và mục tiêu của chính mình.

            Một số linh hồn cảm thấy lo lắng hơn các linh hồn khác. Tùy thuộc vào mức độ tỉnh thức của sức mạnh bên trong mỗi linh hồn.

            Chỉ có những linh hồn ngu dốt, không ý thức được cội nguồn và mục tiêu của mình mới sợ hãi khi phải rời khỏi hành tinh mà mình bị dính mắc. Những linh hồn đó không biết được điều gì sẽ xảy ra và thật sự sợ hãi khi đôi chân của mình không còn chạm được mặt đất.

            Linh hồn là cuộc sống, nó không bao giờ chết. Cái chết chỉ là ảo giác, cảm giác. Cái chết chỉ đến với những gì linh hồn nắm giữ. Cái chết không đến với chính bản thân linh hồn.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

            Linh hồn quen với việc định nghĩa bản thân bằng cơ thể mà nó đang nắm giữ, bằng mọi thứ xung quanh, bằng tên gọi, bằng địa vị xã hội và của cải vật chất, những dấu hiệu bên ngoài của thế giới ảo giác.

            Linh hồn, bị thu hút bởi những ảo giác đơn giản, những thứ mà nó đánh giá và xem là quan trọng và trong những thực thể mà nó bị dính mắc, làm mù quáng chính bản thân bởi những bức màn của sự ngu dốt. Sự thật bị che dấu bởi hàng ngàn bức màn được tạo ra bởi đôi mắt của chính nó.

            Đó chính là sự khỏe mạnh của cơ thể vật lý được vận hành bởi sức mạnh điện từ để bảo vệ linh hồn đang điều khiển nó.

            Vì một số lý do nào đó, cơ thể bị rối loạn và kiệt sức và đánh mất sức mạnh để gìn giữ linh hồn, nó tạo thành mội lối ra và linh hồn tự nhiên rời khỏi cơ thể vật lý giống như một người bỏ đi chiếc áo vốn dĩ không cần thiết nữa.

            Sự kết nối giữa cơ thể và linh hồn cũng giống như sự dính mắc của con người với chiếc áo. Con người có nhiệm vụ phải giữ cho chiếc áo của mình ở điều kiện tốt nhất để có thể tồn tại trên trái đất. Tuy nhiên, sẽ là sự ngu dốt nếu người đó nghĩ rằng chiếc áo đó chính là bản thân mình. Nhưng đây lại chính là điều mà con người đang nghĩ.

            Sự chết chẳng là gì cả, chỉ là ảo giác và những cảm giác về ảo giác đó, điều tạo ra sự sợ hãi cho con người trong suốt cuộc sống và cảm giác sau khi con người phải rời khỏi trái đất.

             Nếu linh hồn sợ hãi cái chết, nó sẽ mang sự sợ hãi đó theo cùng. Nếu linh hồn lo lắng về cái chết, nó sẽ mang những cảm giác đó theo cùng. Linh hồn đã chết mang theo những ấn tượng về cái chết trong cuộc sống, đặc biệt vào thời điểm rời khỏi trái đất. Sự thay đổi này làm ảnh hưởng đến các hoạt động của linh hồn trong một khoảng thời gian nhất định.

            Linh hồn bị dính mắc vào những suy nghĩ của cái chết hoặc bị ảnh hưởng bởi những điều tạo ra từ cái chết sẽ bị rơi vào trạng thái trì trệ giống như “sự sợ hãi”, “nỗi kinh hoàng”, “nỗi buồn” hay “sự thất vọng”.

            Phải qua một khoảng thời gian để linh hồn có thể thoát được khỏi những giảm giác sợ hãi này, điều này gọi là sự “ăn năn hối lỗi”.

            Khi linh hồn đã được giải thoát khỏi trạng thái này, nó một lần nữa sẽ bắt đầu lại quá trình hoàn thành mục tiêu đã được xác định trước đó.

            Biết bao nhiêu linh hồn ngu dốt tin vào cái chết và mang nó theo cùng khi rời khỏi trái đất! Và biết bao nhiêu linh hồn trên thế giới này tin rằng cái chết là sự kết thúc của cuộc sống, tâm trí họ luôn bị ám ảnh bởi niềm tin vào cái chết.

Tác Giả:  Hazrat Inayat Khan
Người Dịch: Nguyễn Trần Quyết

Trả lời