Tôi đã trở thành một người có niềm tin vững chắc vào sự tồn tại tâm linh của con người, khi ở tuổi mười một tôi đã trải qua một kinh nghiệm cận tử (NDE)  đầy kịch tính, và tôi đã thoát khỏi cái chết với một niềm tin vững chắc rằng linh hồn con người là bất diệt. Và chúng ta không cần phải sợ cái chết.

Tôi nhớ rằng, tôi đã bị mất thăng bằng, rơi khỏi cái máy cày và nằm dài trên đường đi của bánh xe.

Tôi vẫn nhớ sự đau đớn khi bánh xe bên trái của máy cày nghiền thân trên của mình và phá gãy xương cổ của tôi. Sau đó tôi không còn cảm thấy đau đớn gì nữa dù các bánh răng xoay bám chặt lấy đầu của tôi và xén rách da đầu và hộp sọ. Tôi đã rời khỏi cơ thể, lúc ấy, tôi lơ lửng phía trên cảnh tượng rùng rợn đó.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi em gái bảy tuổi của tôi, June , người đã đi cùng với tôi, kiểm soát được chiếc máy kéo và đưa tôi ra. Tôi bỗng trở nên tách biệt với những cảm giác vât lý như vậy vào lúc này.

Tôi có một cảm giác đồng nhất với cậu bé nông trại bị cắt xén nham nhở mà tôi nhìn thấy đang nằm chảy máu bên phía dưới tôi, nhưng tôi lại nhận thức thêm được rằng, câu bé không may kia không thực sự là tôi! Tôi bây giờ dường như là một quả bóng có màu cam và chỉ muốn hướng về phía có ánh sáng rực rỡ. Lúc đầu, vì tôi là một người có tôn giáo nên tin rằng ánh sáng đó là hiện diện của Chúa Giê-Su hoặc một thiên thần đến để an ủi tôi, nhưng quả thực tôi lại không thể nhận ra bất kỳ điều gì khác ngoài sự hiện diện của ánh sáng đó. Tất cả những gì tôi cảm thấy là sự mong muốn để hòa làm một với ánh sáng tuyệt vời đó ngay lập tức.

Kỳ lạ thay, dần dần, sự chú ý của tôi lại tách ra giữa sự di chuyển lên phía ánh sáng kỳ diệu và đi xuống phía cánh đồng cỏ khô.

Tôi mở mắt, bê bết máu và nhận ra cha tôi đang rất đau đớn, nước mắt của ông ấy nhỏ vào mặt tôi, cha nhấc cơ thể tôi lên.

Và sau đó, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ nhất: tôi có thể ở được hai nơi cùng một lúc. Tôi vừa có thể cảm nhận một cơ thể vật lý trong vòng tay của cha tôi khi ông mang cơ thể bị thương khủng khiếp của tôi trên cánh đồng và cùng lúc đó, tôi vừa có thể ở trên cao và quan sát toàn bộ khung cảnh như thể tôi là một thực thể tách rời.

Trong lúc lo lắng về phản ứng của mẹ tôi với tai nạn khủng khiếp này, tôi đã khám phá ra một điều thật tuyệt: BẢN THÂN THẬT SỰ CỦA TÔI có thể ở bất cứ nơi nào tôi muốn. TÂM LINH của tôi, LINH HỒN tôi, không còn là những giới hạn vật lý theo sự định nghĩa của con người về thời gian cũng như không gian. Tôi đã ở bên cạnh bà ấy trong nhà bếp, bà ấy đang làm việc, mẹ chưa biết tai nạn của tôi .

Tôi dùng khả năng tự do mới tìm thấy này cho các sự thử nghiệm khác. Tôi nghĩ về Jim , Dave , Lyle , Ralph những người bạn mà tôi định sẽ đi với họ đến xem vở kịch Roy Rogers – Gane Autrey đêm nay trong nhà hát Bode. Ngay lập tức, tôi đã ở bên cạnh mỗi người trong số họ, họ đang làm việc với cha trên trang trại của họ.

Và sau đấy, tôi trở lại với mẹ, cố gắng đưa tay ôm bà và muốn bà ấy có thể cảm nhận được tôi. Thất vọng, tôi đã nhận ra rằng bà không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm thấy được tôi. Mẹ tôi ,một người phụ nữ rất ân cần, không hề có bất kỳ nhận biết nào về hình thức tâm linh của tôi lúc này.

Đó là ngày 23 tháng 8, ngày lễ kỷ niệm của bố và mẹ. Chúng tôi đã cố gắng để hoàn thành công việc sớm để có thể đi ăn tại một nhà hàng trước khi vở kịch bắt đầu. Tôi đã chuẩn bị cho cha và mẹ một món quà kỷ niệm tuyệt vời.

Và em gái của tôi! Có lẽ tôi đã để lại vết thương khó phai mờ trong cuộc đời của nó. Một cô bé mới bảy tuổi đã phải chứng kiến cái chết kinh sợ của anh trai mình.

Đó là khi tôi nhận ra rằng mình đã chết.Tôi hoảng loạn khủng khiếp. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn rời xa mẹ, cha và em gái của mình.

Sau đó, ánh sáng đẹp đẽ ấy đã rất gần với tôi, và tôi nhận thấy một sự êm dịu trong suy nghĩ, một ánh sáng tinh khiết đến lạ thường xuất hiện cho tôi nhận ra một không gian ba chiều, bằng cách nào đó, ngay lập tức tràn ngập trong cảm xúc của tôi một sự hiểu biết rằng tất cả mọi thứ sẽ ổn .

Cảnh không gian mà tôi nhìn thấy lúc ấy bằng cách nào đó đã truyền cho tôi một niềm tin vững chắc rằng có một không gian Vũ trụ có ý nghĩa, một kế hoạch tâm linh to lớn, cho cuộc sống.

Sự hoảng loạn và sợ hãi đã rời khỏi tôi và tôi trải qua một trạng thái hạnh phúc, một cảm giác kỳ lạ của sự HỢP NHẤT. Tôi sẵn sàng chấp nhận cái chết và hợp nhất với ánh sáng.

Mặc dù đã bình an với thực tế những gì đã diễn ra khi đang gần kề với cái chết, nhưng tôi vẫn chưa hiểu được lý do tại sao ánh sáng ấy lại cho tôi thấy các không gian khác của vũ trụ, sự hiện diện của một KẾ HOẠCH TÂM LINH. Có vẻ như, đó là một phần sứ mệnh của tôi trên trái đất để làm chứng nhân cho những người khác biết về những gì tôi đã trải nghiệm

Tác Giả: Brad Steiger
Người Dịch: Nguyễn Trần Quyết

Để lại một bình luận