Điều đó không khiến cho Ngài Clinton trở thành một ngôi sao trong thị trấn. Ít nhất là không phải với những nhân tố chủ chốt – những người đã chứng minh trong thế kỷ này rằng họ có khả năng loại bỏ một vị tổng thống khỏi văn phòng.

Người đang nói rằng – ?

Ta đang nói về sự mắc kẹt giữa những người “Có của” và những người “Không có gì cả” sẽ tiếp diễn mãi mãi và là một căn dịch bệnh toàn cầu. Đó sẽ là lợi ích kinh tế chứ không phải là tính nhân văn vận hành thế giới – và đó sẽ là cơ thể vật lý chứ không phải là linh hồn của con người là mối quan tâm lớn lao nhất.

Tuyệt. Con đoán rằng Người đã đúng. Ở trang A – 14 có tiêu đề: SỰ GIẬN GIỮ NẢY SINH TRONG LÒNG NGƯỜI ĐỨC. Tiêu đề ở dưới có ghi: “Không có việc làm thời hậu chiến, cách biệt giàu nghèo lại càng gia tăng”.

Đúng. Và còn điều gì mà bài báo còn viết?

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Bài báo còn viết rằng có một cuộc sa thải ở quy mô lớn trên đất nước này. Từ những kỹ sư, giáo sư, nhà khoa học, công nhân nhà máy, thợ mộc và đầu bếp. Nó còn nói rằng  quốc gia này đang đối mặt với sự thất bại kinh tế toàn diện, có một “Cảm giác lan rộng rằng thử thách này đến bởi sự phân phối không công bằng”.

Chính xác. Bài báo có nói gì về nguyên nhân hàng loạt người bị sa thải không?

Có. Nó nói rằng những công nhân giận dữ là “Những người lao động đã chuyển tới những đất nước khác – nơi mà giá nhân công rẻ hơn”.

Ta đã tự hỏi rằng rất nhiều người đang đọc ký sự San Francisco vào ngày hôm nay nhìn thấy sự kết nối giữa những câu chuyện ở trang A – 7 và A – 14.

Bài báo còn chỉ ra rằng khi cuộc đại sa thải được vận hành, những người công nhân nữ phải ra đi đầu tiên. Nó còn nói: “Hơn một nửa phụ nữ mất việc làm trên toàn quốc và gần ⅔ ở miền đông”.

Dĩ nhiên rồi. Tuyệt. Ta tiếp tục chỉ ra điều này – điều mà Ta nghĩ rằng hầu hết các con không muốn nhìn hoặc thừa nhận nó – rằng cơ chế kinh tế xã hội hoạt động dựa trên sự phân biệt chống lại những người thuộc giai cấp ở phía dưới của xã hội. Các con không cung cấp những cơ hội bình đẳng đến tất cả mọi người trong khi các con luôn quả quyết rằng mình đang làm điều đó. Các con cần phải tin vào viễn tưởng này để tiếp tục cảm thấy bản thân vẫn còn rất tốt đẹp và các con nhìn chung vẫn tỏ ra bực bội với những ai chỉ cho mình sự thật. Các con sẽ phủ nhận tất cả những bằng chứng thậm chí rằng nó thật sự rõ ràng ngay trước mặt.

Các con sống trong một xã hội kiểu con đà điểu.

Còn điều gì nữa xuất hiện trong bài báo ngày hôm nay?

Trên trang A – 4 là bài tường thuật có nhan đề: ÁP LỰC MỚI TỪ LIÊN BANG ĐỂ KẾT THÚC VẤN NẠN NHÀ Ở. Bài báo viết rằng: “Các quan chức liên bang đang cùng nhau đưa ra một kế hoạch buộc… những kế hoạch nghiêm túc nhất từ trước đến giờ để xóa bỏ hiện trạng phân biệt chủng tộc trong vấn đề nhà ở”.

Điều mà con phải hỏi chính bản thân là: Tại sao những nỗ lực lại phải bị bắt buộc?

Chúng con có Bộ Luật Nhà Ở Công Bằng để chống lại nạn bất công trong nhà ở có liên quan đến màu da, tôn giáo, giới tính, người bản địa, khuyết tật hoặc thỏa thuận trong gia đình. Rất nhiều cộng đồng địa phương đã loại trừ một ít trong kiểu dự kiến đó. Rất nhiều người ở trong đất nước này vẫn cảm thấy rằng một người có thể thực hiện những gì anh ấy muốn bởi tài sản cá nhân – bao gồm cả việc thuê hay không thuê bất kỳ ai mà anh ấy chọn.

Nếu như bất kỳ người chủ cho thuê tài sản nào cũng cho phép những kiểu lựa chọn như vậy và nếu như những lựa chọn đó có xu hướng phản chiếu một ý thức nhóm và một thái độ chung nhất trong một tầng lớp xã hội thì một lượng lớn dân số có thể sẽ bị loại bỏ đi bất kỳ cơ hội nào tìm được một nơi ngả lưng đàng hoàng để sinh sống. Và với sự thiếu vắng một căn nhà tử tế, những ông chủ đất và quản lý khu ổ chuột sẽ có khả năng điều chỉnh một cái giá trên trời cho một nơi trú ẩn tồi tàn, cung cấp rất ít hoặc không thèm bảo trì. Và một lần nữa, những người giàu và người quyền lực tiếp tục bóc lột người nghèo, lần này thì dưới vỏ bọc “Quyền sở hữu”.

Để lại một bình luận