Con người đã có được sự bảo đảm an toàn cao hơn, và trở nên giàu có hơn bởi sự hợp tác thay vì đánh nhau.

Khác xa so với ý nghĩ mất đi sự hoàn hảo, các bang trở nên vĩ đại hơn bao giờ  hết.

Và đó, dĩ nhiên chính xác là những điều đã xảy ra.

Điều tương tự có thể sẽ xảy ra với hơn 160 quốc gia trên thế giới ngày nay nếu họ tham gia cùng nhau trong một Liên minh Thống nhất. Sẽ là dấu chấm hết cho những cuộc chiến.

Bằng cách nào? Vẫn còn những sự bất đồng.

Chừng nào con người vẫn còn gắn với nhau bởi những hình thức bên ngoài thì đúng. Có một cách để thật sự loại trừ chiến tranh – cũng như tất cả những trải nghiệm của sự bất ổn và thiếu đi sự bình an – nhưng đó là giải pháp tâm linh. Chúng ta ở đây để khám phá ra một chính trị địa lý mới.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Thật ra, quy tắc ở đây là kết hợp cả 2. Sự thật tâm linh phải được sống trong cuộc sống thực tế để thay đổi trải nghiệm mỗi ngày.

Cho đến khi sự thay đổi này xuất hiện, vẫn luôn tồn tại sự bất đồng. Con nói đúng. Không cần phải gây chiến. Không cần phải giết chóc.

Có chăng đã xảy ra những cuộc chiến giữa California và Oregon để tranh giành chủ quyền về nước? Giữa Maryland và Virginia để giành quyền câu cá? Giữa Winscosin và Illinois, Ohio và Massachsett?

Không.

Tại sao không? Không có bất kỳ xung đột và tranh chấp nào nảy sinh giữa họ ư?

Qua nhiều năm, con cho là như vậy.

Con có thể cá là điều đó xảy ra. Nhưng các bang riêng lẻ này đã tự nguyện đồng ý

Rất đơn giản, tình nguyện thỏa thuận – tuân theo một số điều luật nhất định để thỏa hiệp về các vấn đề chung của họ, trong khi vẫn có quyền thông qua các quy chế riêng liên quan đến từng cá nhân.

Và khi mà những xung đột giữa các thành bang nảy sinh, dựa trên những giải thích khác nhau của điều luật liên bang – hoặc một ai đó đơn giản phá bỏ luật – vấn đề được đưa ra tòa án… vốn được trao thẩm quyền (Bởi các bang) để giải quyết xung đột.

Nếu như cơ quan pháp luật không cung cấp được một tiền lệ hay công cụ cần thiết để tòa án có thể giải quyết ổn thỏa thì các bang sẽ cử người đại diện đến chính quyền trung ương để tạo nên thỏa thuận về một điều luật mới nhằm giải quyết vấn đề hiện tại, ít nhất là một sự thỏa hiệp có thể chấp nhận được.

Đó là cách mà liên bang hoạt động. Một hệ thống của luật pháp, một hệ thống của tòa án được ủy quyền bởi người dân để giải thích những điều luật, và một hệ thống Công Lý – được hậu thuẫn bởi lực lượng có vũ trang nếu cần thiết – để thực thi các quyết định của tòa án.

Mặc dù không ai có thể tranh luận rằng hệ thống như vậy không cần cải tiến thì chính thể chế chính trị này đã hoạt động được hơn 200 năm.

Không có lý do gì để nghi ngờ rằng công thức như vậy sẽ hoạt động hiệu quả trong việc liên kết những quốc gia trên trên toàn thế giới.

Nếu mà nó đơn giản như vậy thì tại sao không ai thử trước đó?

Đã có tiền lệ. Liên bang của các con là nỗ lực ban đầu. Liên Hiệp Quốc là phiên bản sau.

Một thất bại và một nỗ lực khác sẽ có hiệu quả bởi vì – giống như 13 bang đầu  tiên của nước Mỹ – các thành viên của quốc gia đã sợ rằng họ sẽ mất nhiều hơn là nhận được sau cuộc cải tổ.

Đó là bởi vì “Những con người quyền lực” có mối bận tâm sâu sắc hơn để giữ quyền lực cho bản thân thay vì cải tiến chất lượng cuộc sống của tất cả mọi người.

Để lại một bình luận