Mọi điều phụ thuộc vào những gì con nhận biết về mục đích của cuộc đời – và đó là điều căn bản. Nếu con tin rằng cuộc sống tồn tại như một bài kiểm tra, một cuộc thử nghiệm, khoảng thời gian mà con đặt mình vào từng bước đi để thấy được bản thân “xứng đáng” thì thuyết của con sẽ có ý nghĩa.
Nếu con tin rằng cuộc sống tồn tại như một cơ hội, một tiến trình xuyên suốt của sự khám phá – ghi nhớ – Và con có giá trị (luôn luôn là vậy) thì thuyết của con dường như khá điên rồ.
Nếu con tin rằng Thượng Đế là một Vị Chúa Tể đầy bản ngã mong cầu sự chú ý, kính trọng, nể phục, đầy sức ảnh hưởng – và sẽ giết chóc để đạt được điều đó – Thuyết của con bắt đầu gắn chặt mọi thứ lại cùng nhau.
Nếu con tin Thượng Đế là vô ngã, và là suối nguồn của mọi điều, là nơi chứa đựng tất cả sự thông thái và tình yêu, thì thuyết của con sụp đổ.
Nếu con tin rằng Thượng Đế là Chúa Tể oán thù, ghen tỵ tình yêu của Ông ấy và phẫn nộ với những thiên thần thì thuyết của con là hoàn hảo.
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Nếu con tin Thượng Đế là một Vị Thần hòa bình, vui vẻ trong tình yêu của cô ấy và đầy đam mê trong sự ngây ngất thì thuyết của con thật vô dụng.
Để Ta nói với con điều này: Mục đích của cuộc đời không phải để làm hài lòng Thượng Đế mà là để nhận biết và tạo dựng lại Người Mà Con Thật Sự Là. Và bằng việc làm thực tế đó, con sẽ làm vui lòng Thượng Đế và tôn vinh cô ấy.
Tại sao Người liên tục nhắc đến “Cô ấy”? Người là Phụ Nữ chăng?
Ta không phải là “Anh ấy” hay “Cô ta”. Thỉnh thoảng Ta sử dụng từ ngữ theo cách nữ tính để đưa con ra khỏi những suy nghĩ hạn hẹp.
Nếu con nghĩ Thượng Đế là một điều gì đó thì con sẽ nghĩ Thượng Đế không phải là một ai khác. Và nó sẽ dẫn tới những sai lầm lớn hơn.
Hitler đã lên Thiên Đàng bởi những nguyên do sau:
Không có địa ngục nên sẽ không có nơi đó cho ông ấy lui tới.
Những hành động của ông ấy mà con gọi là lỗi lầm – Những hành động của một linh hồn chậm tiến – Những lỗi lầm không thể bị trừng phạt bằng sự lên án, mà được giải quyết bằng cách trao cho cơ hội để sửa chữa, phục vụ cho quy trình tiến hóa.
Những lỗi lầm Hitler đã tạo ra không gây tổn thương hay thiệt hại gì tới những người đã chết. Những linh hồn đó được giải thoát khỏi sự trói buộc trần thế, như con bướm thoát ra khỏi cái kén.
Những người ở lại thương tiếc những người đã khuất chỉ bởi vì họ không biết được niềm vui đến với những linh hồn đã bước qua cõi giới khác. Không một ai đã từng trải nghiệm cái chết lại đi tiếc thương cho cái chết.
Mọi thứ đang nảy chồi trong vũ trụ là sự khởi đầu hoàn hảo, Thượng Đế đã không tạo ra bất kỳ lỗi nào trong từ rất lâu rồi. Khi mà con nhận thấy sự hoàn hảo trong mọi điều không chỉ đến từ những điều mà con đồng ý mà cả những điều con không đồng ý nữa thì con sẽ đạt đến sự tự chủ.
Con biết tất cả những điều đó, dĩ nhiên là vậy. Chúng ta đã đi rất sâu vào chủ đề này ở Quyển 1. Nhưng với những người chưa đọc Quyển 1, Ta nghĩ là thật sự quan trọng để có được sự hiểu biết căn bản trong Quyển 2. Đó là lý do mà con đã đi sâu vào chuỗi của những câu hỏi và câu trả lời. Nhưng bây giờ, trước khi chúng ta tiếp tục, con muốn nói một chút về vài lý thuyết khá phức tạp mà con người chúng con đã tạo dựng nên. Con được dạy từ khi còn là một đứa trẻ rằng con là một tội đồ, tất cả mọi người đều là những tội nhân, rằng chúng con không thể giúp được gì, chúng con được sinh ra theo cách thức đó. Chúng con được sinh ra để trở thành tội đồ.
Một khái niệm khá thú vị. Làm cách nào mà mọi người thuyết phục được con tin vào điều đó?
Họ kể cho chúng con nghe câu chuyện của Adam và Eve. Họ kể cho chúng con trong sách lớp 4, 5, 6 rằng chúng con đáng lẽ đã không trở thành những tội đồ, và chắc chắn rằng những đứa trẻ được sinh ra sau này cũng vậy – Nhưng Adam và Eve đã phạm sai lầm – và bởi vì chúng con là con cháu của họ nên phải mang cho mình dòng máu của mặc cảm tội lỗi như là điều tất yếu.