Cái chết có nghĩa là sự tách rời và tan rã của cơ thể năng lượng (etheric-double) khỏi cơ thể vật lý.
Thông thường, cơ thể năng lượng của người chết sẽ mất khoảng bốn mươi ngày để phân hủy.
Con người thường nghĩ rằng cái chết mang lại trải nghiệm khủng khiếp và đau đớn. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Quá trình của sự chết không khác gì so với một giấc ngủ nhẹ nhàng sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Cá nhân sau khi chết bắt đầu sống với ý thức hoàn toàn trên một hành tinh của thế giới tinh thần, mang theo nguyên vẹn đức tính tốt xấu, mục đích và mong muốn. Tính cách của anh ấy không thay đổi. Chỉ có không gian là thực sự thay đổi. Cá nhân đó đi vào một môi trường không gian mà thế giới vật chất không tồn tại. Anh ấy nhận thấy không gian này là như là một ý niệm.
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Có một sự khác nhau quan trọng giữa vương quốc vật chất và vương quốc tâm linh. Khi chúng ta ở trong môi trường tâm linh, cảm xúc sẽ tạo ra sự mạnh liệt dữ dội hơn. Những cảm xúc căm ghét, ghen tị có thể trở thành một ngọn lửa bùng cháy.
Những thế giới tâm linh có cây cối, núi non, đại dương, sông hồ, tất cả mọi thứ có trên trái đất, tất cả mọi thứ đã và đang tồn tại. Tất cả mọi thứ bạn thấy ở thế giới thực này chỉ là cái bóng của sự phản chiếu của các thế giới ánh sáng khác.
Trên các hành tinh và các tiểu hành tinh của thế giới tâm linh, không chỉ tồn tại những gì cũng tồn tại trên hành tinh này do các thiên thần tạo ra như nước, núi, rừng mà còn tồn tại tất cả những gì do con người tạo ra trong lúc còn sống hoặc sau khi đã chết. Thế giới tâm linh giàu có hơn nhiều.
Trong thế giới tâm linh, mặt trời không mọc và lặn mỗi ngày, trừ khi chúng ta tự tạo ra cho bản thân. Nhưng mặt trời mà chúng ta tạo ra sẽ ở trong thế giới tâm linh của mỗi người, không tồn tại vĩnh viễn. Do đó, khi con người rời khởi cơ thể vật lý, anh ấy sẽ bắt đầu sống đồng thời trong hành tinh của sự tồn tại, hành tinh tâm linh thực sự và hành tinh tâm linh của chính anh ấy.
Hầu hết các thực thể đều bị thu hút vào thế giới sự vật do chính mình tạo ra và quên mất thế giới tâm linh thực sự mà họ đang rung động trong đó.
“Những người tìm kiếm sự thật” có thể phát triển được khả năng phân biệt giữa thế giới tâm linh thực sự và môi trường tâm linh chủ quan mà họ tự tạo ra xung quanh họ bằng những giác quan họ đem theo khi bước vào nơi đó. Mặc dù ở trên những hành tinh tâm linh thực sự, nhưng rất nhiều cá nhân vẫn ngu ngốc ẩn mình trong những thế giới chủ quan mà họ tạo ra, cái vỏ của sự tầm thường, xấu xí và ích kỷ.
Một thực thể, tạo ra thế giới của riêng mình và sống trong đó, chính là tạo ra cho mình sự giới hạn rõ ràng, anh ta bị giam hãm và chấp nhận điều này. Anh ta có thể xây dựng cho chính mình những ngôi làng, nhà thờ, cánh đồng, giống như đã từng có ở hành tinh vật chất.
Những tầng thấp hơn của thế giới tâm linh mà chúng ta gọi đó là “địa ngục”, ở đó có ít ánh sáng hơn so với những hành tinh cao cấp hơn.
Từ những hành tinh cấp thấp lên những hành tinh cao cấp hơn, chúng ta càng thấy thêm nhiều ánh sáng giống như mặt đất được chiếu sáng khi mặt trời mọc lên phía chân trời. “Thiên đàng”, là những hành tinh tâm linh cao cấp, luôn luôn tràn ngập rung động ánh sáng.
Các hành tinh tâm linh là những ngôi trường nơi con người đi vào để đón nhận những bài học cần thiết và đưa ra những kết luận chính xác về những trải nghiệm trên Trái đất. Cá nhân sau đó sẽ di chuyển lên một hành tinh ánh sáng cao hơn và đến một lúc nào đó, anh ấy sẽ được hướng dẫn bởi các vị thầy thông thái của nghiệp quả để quay trở lại trái đất nhằm nhận thêm những bài học khác.
Nói một cách ngắn gọn, các hành tinh tâm linh là những ngôi nhà để nghỉ ngơi cho những tâm thức cho đến khi năm học mới bắt đầu.
Mỗi người tìm kiếm sự thật sẽ học một cách chậm rãi và nhẫn nại. Đầu tiên, chúng ta sẽ dần dần nhớ lại tất cả những cuộc sống trước bằng trực giác.
Tác Giả: Kyriacos C. Markides
Người Dịch: Nguyễn Trần Quyết