“Ông quay trở về thành chính đứa cháu của mình”

            Những câu chuyện lạ kỳ có thật đã được kiểm chứng về sự tái sinh trong gia đình. Ông quay trở về thành đứa chắt của mình, bác quay trở về thành cháu gái của mình, mẹ quay trở về thành con gái.

            Và có lẽ điều đáng ngạc nhiên nhất là chuyện những đứa trẻ bị chết non có thể quay trở về với cùng một người mẹ sau vài năm.

            Một gia đình người đã Mỹ không bao giờ tin vào chuyện luân hồi trước khi chuyện này xảy ra trong gia đình họ. Bằng chứng đến từ đứa con luôn luôn thuyết phục họ rằng mình là một người thân đã chết trước đó quay trở lại với gia đình.

            Bạn hãy tìm hiểu về quá trình những gia đình đó khám phá ra điều này, mặc dù lúc đầu họ luôn nghi ngờ về việc đứa bé đã là một người thân trong gia đình. Khi bắt đầu tập nói những câu hoàn chỉnh, những đứa bé này bắt đầu miêu tả những điều về một người thân đã chết của gia đình một cách rất chính xác. Một đứa trẻ thông thường hoàn toàn không thể nào biết được điều này. Những gia đình này bắt đầu nhận ra những biểu hiện của đứa trẻ rất giống với những hành động và tính cách của người thân đã mất. Trong một số trường hợp, ho nhận thấy cơ thể của đứa trẻ có những vết bớt tương tự như những vết sẹo hay vết thương trên cơ thể của người thân lúc chết. Những dấu hiếu này không thể là sự di truyền được.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

            Tôi đã nghiên cứu về kiếp trước của những đứa trẻ hơn mười năm từ khi tôi bắt đầu chú ý đến những trường hợp đặc biệt của sự luân hồi trở về này. Chúng cho tôi thấy những điều tôi chưa bao giờ thấy được trước đó. Chúng giải thích cho hiện tượng luân hồi và những cảm xúc hay mối liên hệ được bảo toàn như thế nào từ cuộc sống trước. Khám phá về sự quay trở lại với gia đình mang lại cho tôi sự thấu hiểu về luân hồi và tôi đã hoàn toàn tập trung vào vấn đề này.

            Tôi bắt đầu tìm hiểu về kiếp trước của những đứa trẻ từ năm 1988. Tôi làm việc này không chỉ dưới tư cách của một nhà nghiên cứu mà còn là một người mẹ tìm kiếm câu trả lời cho những gì đã xảy ra với chính đứa con của mình.

            Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều khi chúng tôi ngồi xung quanh bàn ăn. Con gái tôi diễn tả hành động bị bắn chết trong một ngôi nhà bị thiêu rụi, con trai tôi lại miêu tả một cái chết trong sự hỗn loạn và kinh hoàng trong cuộc nội chiến.

            Tôi thật sự kinh ngạc về những gì vừa nghe bởi vì lúc đó tôi hoàn toàn không biết gì về việc trẻ con có thể nhớ về những cuộc sống trước của chúng. Vào lúc ấy, những điều đứa con tôi nói rát chân thạt, rất chi tiết với cảm xúc hoàn toàn phù hợp.

            Thật ngạc nhiên và bất ngờ, nó làm tôi phải thay đổi nhận thức về những điều tưởng chừng như không có thật của thế giới này và mang lại cho tôi hàng ngàn câu hỏi sau đó.

            Tôi muốn biết thêm nhiều điều về những gì đã xảy ra với những đứa trẻ của tôi. Và tôi tự hỏi: Nếu điều này có thể xảy ra một cách tự nhiên với chúng thì có bao nhiêu đứa trẻ khác cũng có thể nhớ được cuộc sống quá khứ như vậy.

            Tôi tìm kiếm trong hiệu sách và thư viện về những cuốn sách có thể trả lời cho những câu hỏi của tôi và giúp tôi biết phải làm gì tiếp theo.

            Trong lúc tìm kiếm, tôi phát hiện được một công trình nghiên cứu của Dr. Ian Stevenson tại trường đại học Virginia, người đã bỏ ra bốn mươi năm để thu thập và xác minh hàng ngàn trường hợp về những ký ức của trẻ thơ về cuộc sống trước đó. Công trình nhiên cứu tuyệt vời này đã xác thực rằng những điều xảy ra mới con tôi không có gì quá lạ kỳ, đây là điều xảy ra tự nhiên và điều đó xảy ra với trẻ con trên toàn thế giới. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn với ông ấy về điều này.

            Điều làm tôi quan tâm nhất về việc người thân trong gia đình trở về chính là việc những tính cách và cảm xúc được duy trì ngay cả đối với bố mẹ và gia đình. Điều này không giống với những trường hợp tôi tìm thấy trong cuốn sách đầu tiên về việc những đứa trẻ có những biểu hiện khác thường liên quan đến những cuộc sống trong quá khứ. Những gia đình đó đã trực tiếp nhận ra mỗi liên hệ luân hồi giữa chính mình và người thân trong gia đình, người mà họ đã gần gũi và biết rất rõ.

            Đối với họ, nó xảy ra một cách rất chân thực và gần gũi, những cảm xúc bộc phát tương tự như những người thân của họ đã trở về sau một thời gian dài.

            Với những gia đình này, khái niệm luân hồi chỉ được xem như một lý thuyết suông cho đến khi họ tự nhiên nhận ra và chú ý đến những dấu hiệu thực sự trong cuộc sống hằng ngày.

            Tôi khám phá ra rằng những câu chuyện này có thể xảy ra với tất cả mọi người chứ không chỉ đối với cha mẹ. Một số người đưa ra những cái nhìn khác nhau về những câu hỏi siêu hình, ví dụ chúng ta đã chọn cha mẹ và cách chúng ta lựa chọn cuộc sống kế tiếp như thế nào. Một số khác lại quan tâm đến những vấn đề của việc xảy thai hoặc phá thai.

            Điểm chung của những câu chuyện này là việc cái chết không phải là sự kết thúc của cuộc sống và mối liên hệ sau cái chết luôn được tiếp diễn mỗi ngày bằng sự kỳ diệu của quy luật luân hồi.

            Dylan mới được hai tuổi khi mẹ Anne lần đầu tiên chú ý đến những biểu hiện lạ lùng của nó. Vào một buổi tối mùa thu, dưới ánh đèn mờ ngoài hành lang: Dylan đang chơi đồ chơi trên sàn. Mẹ Anne ở trong nhà bếp và chuẩn bị bữa tối, cô ấy bỗng nghe thấy tiếng Dylan nói từ xa, “Tôi cũng hút thuốc”. Cô ấy bất ngờ vì lời nói lạ kỳ này của nó, không giống như những câu nói bập bẹ thường ngày, và bắt đầu nhìn trộm Dylan. Nó chụm các ngón tay lại và đặt lên môi và lấy nó ra, giống hệt như một người đang hút thuốc. Dylan liên tục nói “Tôi cũng hút thuốc”. Và trước khi Anne kịp nói gì với nó, nó đã nhìn thấy cô, nó vỗ lên chiếc túi quần trước mặt và nói “Tôi để thuốc lá ở đây”. Điều này làm cho cô ấy bối rối bởi vì trong gia đình của Anne, không có ai hút thuốc lá cả. Cô ấy không biết Dylan đã bắt chước ai.

            Một vài tháng sau, Dylan bắt đầu có những biểu hiện mới làm cho mọi người không thể không chú ý. Vào ngày sinh nhật lần thứ ba, một người bạn đưa cho nó một khẩu súng đồ chơi. Bắt đầu từ lúc đó, nó luôn luôn giữ khẩu súng đồ chơi bên mình. Nếu nó làm mất khẩu súng hoặc ai đó cất khẩu súng đi nơi khác, nó sẽ la hét không ngừng. Nó ngủ với khẩu súng, vào nhà tắm với khẩu súng, gắn khẩu súng lên cạp quần và mang theo nó ra hồ bơi. Dylan không chỉ chơi với một khẩu súng đồ chơi duy nhất mà có thể chơi với bất kỳ khẩu súng đồ chơi nào.

            Bất cứ khi nào ra khỏi nhà, nó luôn mang theo khẩu súng. Nếu nó phát hiện rằng mình quên mang, nó sẽ la hét cho đến khi nào được đưa cho khẩu súng khác mới thôi. Một lần, Dylan được đưa đến dự một buổi tiệc, nó bất ngờ phát hiện ra rằng đã quên mang theo khẩu súng. Nó khóc rất to đến nỗi ba mẹ nó phải mang nó ra khỏi chiếc xe hơi để dỗ dành rất lâu mới chịu trở về nhà.

            Sau chuyện ấy, mọi người trong gia đình phải để những khẩu súng đồ chơi ở trong cặp, ở nhà họ và cả trong cốp xe phòng trường hợp Dylan lại bị kích động một lần nữa.

            Khi được năm tuổi, Dylan phải đến trường, sự ám ảnh này rõ ràng là một vấn đề. Cách duy nhất để nó không mang theo khẩu súng đồ chơi là mẹ nó phải thuyết phục rằng việc mang theo khẩu súng là trái với quy định của trường học. Bất đắc dĩ, Dylan phải vâng lời.

            Lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện về Dylan từ cô Jenny của nó, em gái của Anne, trong một bữa tiệc.

            Jenny đã vừa đọc xong cuốn sách của tôi có tên Cuộc sống trước của trẻ còn, và bắt đầu háo hức muốn nói chuyện với tôi về đứa cháu năm tuổi này, người mà cô ấy tin rằng chính là sự luân hồi của ông nội cô ấy. Cô ấy giải thích rằng cô ấy đã tin vào chuyện luân hồi từ rất lâu nhưng lại không biết rằng một đứa trẻ có thể là sự luân hồi của một thành viên nào đó trong gia đình. Bây giờ, những biểu hiện lạ kỳ của Dylan đã bắt đầu làm cho cô ấy phải chú ý. Cô ấy bắt đầu câu chuyện:

            “Mọi người trong gia đình không quan tâm đến những tính cách của Dylan, họ cho rằng mọi thứ chỉ là chuyện đùa của con nít và chúng tôi thường cười về những chuyện này. Không ai nhận ra được điều đó cho đến khi tôi đọc xong cuốn sách này, mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn.

            “Ông nội của tôi, Poppop, là một cảnh sát tại Philadelphia vào những năm của khủng hoảng kinh tế thế giới. Sau đó, ông ấy trở thành một người giữ ngục. Ông ấy luôn luôn mang theo bên mình một khẩu súng, luôn luôn giữ súng ở trong nhà và luôn luôn đi ngủ cùng với khẩu súng ở trên đầu giường. Luôn luôn là như vậy

            “Trong ba năm cuối của cuộc đời, Poppop bệnh rất nặng. Ông ấy nghiện thuốc lá và cuối cùng chết vì bị bệnh phổi và đau tim. Ngay cả lúc bệnh rất nặng, khi vừa mới có thể thở lại bình thường, ông ấy vẫn đòi hút thuốc. Sự thật là những lời cuối cùng mọi người vẫn nghe ông ấy đòi hút thuốc khi mang ông ấy lên xe cấp cứu. Ông ấy chết trên đường đến bệnh viện.

            “Điều lạ lùng là Poppop mang theo thuốc lá trong túi quần giống với cách mà Dylan giả vờ làm. Mọi người thường để thuốc là trên túi áo để khỏi bị gãy. Nhưng Poppop thì không. Và Poppop cũng rất thích chơi súc sắc. Ông và những người bạn của mình thường hay chơi súc sắc sau căn nhà hoang mỗi khi rảnh rỗi.

            “Sau khi tôi tập hợp những chi tiết về việc Dylan bắt chước việc hút thuốc và chơi súc sắc lại với nhau. Tôi đã hỏi mẹ tôi (con gái của Poppop) về những ngày cuối cùng của ông. Bà đã kể cho tôi những chuyện tôi chưa từng nghe. Vào một ngày, khi Poppop đang ngủ trưa, bà nội của tôi don dẹp nhà cửa và phát hiện thấy khẩu súng của Poppop ở dưới ghế sofa. Ông ấy đã chuyển nó khỏi chỗ thường để đến một nơi khác. Điều này làm cho bà cảm thấy lo sợ rằng ông ấy có thể dùng khẩu súng để kết thúc sự đau đớn của mình. Bà gọi con trai, người đã lấy khẩu súng và vứt nó xuống sông. Khi Poppop phát hiện ra chuyện này, ông đã rất giận giữ khi khẩu súng đã bị lấy mất. Tôi không nghĩ ông ấy có thể tìm lại được nó.

            “Khi tôi nghe mẹ kể lại câu chuyện về khẩu súng, tim tôi đập nhanh hơn và nhận ra rằng, Oh my God, điều này thật rõ ràng. Tại sao Dylan lại luôn bị ám ảnh về khẩu súng. Tôi tin rằng Dylan chính là ông nội của tôi, ông cố của Dylan. Tôi tin chắc rằng nó muốn mang khẩu súng theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Nó vẫn phản ứng như giống như trong cuộc sống trước khi bị lấy mất khẩu súng”

            Trong rất nhiều trường hợp luân hồi mà tôi đã từng biết, những đứa trẻ thường có những biểu hiện và trò chơi giống như những thói quen và tính cách trong những cuộc sống trước. Dylan bị ám ảnh bởi khẩu súng, thuốc lá và trò chơi súc sắc. Trong một số trường hợp, những biểu hiện lạ kỳ này có thể là những dấu hiệu để bố mẹ có thể nhận ra đứa trẻ quay trở lại từ cuộc sống trước đó.

            Quay trở lại với trường hợp của Dylan, tôi hỏi Jenney tại sao cô ấy lại nghĩ Poppop có thể trở về thành con trai của em dâu mình.

             Họ có mối quan hệ nào không?

            Có thể có một việc gì đó giữa họ chưa được hoàn thành?

            Tôi giải thích rằng mặc dù rất nhiều người cho rằng như vậy, nhưng luân hồi không phải là một quá trình ngẫu nhiên. Một linh hồn có thể quay trở về với cùng một gia đình bởi vì những lời hứa, sự ưa thích, hoặc để tiếp tục những việc chưa hoàn thành…

            Tiếp tục với câu chuyện của Jenny:

            Một vài năm trước khi Poppop chết, ông ấy và vợ chuyển đến sống trong một ngôi nhà của cháu nội, cha của Dylan bây giờ, Mike. Poppop đã già và sức khỏe giảm sút, ông ấy muốn sống gần với mọi người trong gia đình. Họ sống ở đó trong hai năm. Sau đó, Mike quyết định bán ngôi nhà để bảo vệ các khoản đầu tư vì những người góp vốn cùng đã phá sản. Mọi thứ được bán rất nhanh, điều này làm cho Poppop cảm thấy rất buồn. Ông rất đau khổ vì có cảm giác rằng Mike đã đá ông ấy ra khỏi căn nhà của mình. Mike biết việc này sẽ làm cho ông bà buồn rầu và quyết định chuyển họ đến sống cùng với mình. Tuy nhiên, Poppop không chịu chuyển đến. Và Mike đã cho ông bà nội đến một ngôi nhà khác tốt hơn.

            “Tôi không nghĩ rằng Poppop vượt qua được nỗi buồn về việc phải chuyển khỏi nhà.

            “Điều kỳ lạ là Poppop bây giờ đã quay trở về thành Dylan, ông ấy đã chịu chuyển đến sống cùng với Mike và Anne, những người đã làm ông ấy tức giận vì đã chuyển ông ấy ra khỏi nha. Và bây giờ, là đứa con duy nhất, nó được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Có lẽ đó là những gì mà người ta thường nói về “NGHIỆP”

Tác Giả: Carol Bowman
Người Dịch: Nguyễn Trần Quyết

Trả lời