Những gì được tạo ra bởi sự xem thường một cách thô bỉ lên người lao động như vậy thì không thể tạo nên được những mặt hàng chất lượng nhất để người dân trong nước sử dụng. Nhưng những người chủ nhà máy giàu có không quan tâm. Họ có thể mang những hàng hóa lên tàu đến các quốc gia khác – nơi mà những con người ở đó có thể sử dụng được.
Ta tin rằng sớm hay muộn thì vòng xoáy này sẽ quay trở lại với chính nó – cùng hậu quả tàn phá nghiêm trọng. Không chỉ trong Mexico mà ở bất kỳ đâu con người bị khai thác.
Những cuộc cách mạng và nội chiến sẽ còn tiếp diễn, cũng như những cuộc chiến giữa các quốc gia, miễn là những kẻ “có của” còn tiếp tục khai thác những người “vô sản” khi có được cơ hội tốt.
Nắm giữ sự giàu có và những nguồn tài nguyên trở thành thể chế hóa đã được chấp thuận bởi hầu hết và thậm chí cả những bộ óc thông minh nhất, những người nhìn thấy điều đó đơn giản là kinh tế thị trường mở rộng.
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Chỉ có quyền lực được gây dựng bởi những quốc gia và cá nhân giàu có mới tạo nên ảo tưởng về sự công bằng. Sự thật là, không có sự công bằng đối với phần trăm lớn nhất những người và quốc gia đang sống trên hành tinh này, những người bị chà đạp khỏi những nỗ lực cố gắng đạt được những điều mà những con người quyền lực đã đạt được.
Hệ thống quản trị được mô tả ở đây sẽ tạo nên biến chuyển cân bằng mạnh mẽ khi quyền lực được chuyển dần từ những người giàu đến những người nghèo, buộc nguồn tài nguyên phải được chia sẻ một cách công bằng.
Đó là điều mà những người nắm quyền lo sợ.
Đúng. Vì thế nên giải pháp ngắn hạn để đắp thuốc vào một thế giới đang chết dần có lẽ là xây dựng một xã hội kiểu mới – một chính phủ thế giới mới. Sẽ có những vị lãnh đạo ở quanh các con, những người có đủ sự thấu cảm và đủ sự can trường để tạo nên sự khởi đầu cho một kiểu thế giới mới. George Bush, một người mà lịch sử sẽ đánh giá là một người đàn ông có trí tuệ vượt trội, có tầm nhìn, lòng trắc ẩn và sự can đảm mà xã hội đương đại sẵn sàng thừa nhận là một kiểu lãnh đạo như vậy. Hay Mikhali Gorbachev, nhà lãnh đạo xã hội chủ nghĩa đầu tiên từng nhận giải Nobel hòa bình và đề xướng những thay đổi chính trị to lớn để chấm dứt điều mà các con gọi là “Chiến tranh lạnh”. Và cả Tổng thống Carter, người đã mang Begin và Sadat đến với những thỏa thuận mà chưa ai từng dám mơ đến và là người đàn ông ngay cả sau nhiệm kỳ tổng thống, đã kéo thế giới quay trở lại từ viễn cảnh bạo lực hết lần này đến lần khác để khẳng định một sự thật đơn giản: Không có quan điểm của một ai được ưu tiên lắng nghe hơn những người khác. Không có một ai có ít phẩm giá những người còn lại.
Thật thú vị với những vị lãnh đạo can trường này, mỗi người trong số họ đã mang trả lại thế giới từ bờ vực của chiến tranh trong khoảng thời gian họ tại vị, loại bỏ khỏi văn phòng những ý tưởng luôn tìm cách để được nâng đỡ. Có một nhóm cực kỳ phổ biến trên toàn thế giới, nghe như họ luôn bị khước từ tại nhà. Những người đàn ông không có danh dự. Trong những trường hợp như vậy, đó là bởi vì tầm nhìn của họ khá hạn hẹp, họ chỉ nhìn thấy được trong giới hạn, không thể hình dung được những gì đang xảy ra trong tiến trình từ những tầm nhìn rộng hơn.
Vì thế, tất cả những vị lãnh đạo – những người đã dám bước ra ngoài và kêu gọi chấm dứt sự bất công bởi những kẻ có quyền hành đã bị ngăn cản và làm ô uế thanh danh.
Sẽ luôn có giải pháp dài hạn và không chỉ riêng trên mặt trận chính trị. Giải pháp dài hạn này – và là giải pháp thật sự duy nhất – là một Ý Thức Mới, và một sự Tỉnh Thức Mới. Một ý thức về sự Hợp Nhất và một sự tỉnh thức về Tình Yêu.
Khích lệ để dẫn đến thành công, để phần thưởng lớn nhất của một đời người không nên là giá trị về tiền bạc hay vật chất. Đừng đặt nhầm chỗ. Giá trị ưu tiên bị đặt nhầm chỗ này là điều đã tạo nên tất cả mọi vấn đề mà chúng ta đã thảo luận ở đây.