Con thật sự tin rằng con chỉ đơn thuần là làm những gì tốt nhất để giúp đỡ người khác… Hãy cẩn trọng bởi con không đơn giản là tìm cách tạo nên giá trị bản thân. Mở rộng ra thì con cho phép những người khác khiến con có trách nhiệm với chính họ, con cho phép những người đó khiến con trở nên đầy quyền lực. Và dĩ nhiên, khiến con cảm thấy có giá trị.

Mục đích của sự giúp đỡ là để người yếu đuối trở nên mạnh mẽ chứ không phải là để kẻ yếu càng trở nên yếu hơn.

Đó là vấn đề đi liền với rất nhiều dự án hỗ trợ từ chính phủ bởi họ thường khắc phục hậu quả hơn là giải quyết nguyên nhân. Các chương trình của chính phủ có thể tự đứng vững. Mục tiêu của họ là từng chút một biện minh cho sự tồn tại của họ để giúp đỡ những người mà chính phủ cho rằng cần phải hỗ trợ.

Nếu có một giới hạn cho tất cả những sự hỗ trợ đến từ chính phủ, mọi người có thể nhận sự giúp đỡ khi họ thật sự cần đến chứ không phải trở nên nghiện sự giúp đỡ, thay thế điều đó bằng việc tự lực cánh sinh.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Chính phủ hiểu được rằng sự giúp đỡ là quyền lực. Đó là lý do mà chính phủ thường xuyên giúp đỡ tận lực tới người dân ngay cả khi họ có thể tự giải quyết vấn đề – càng nhiều người được chính phủ giúp đỡ thì càng nhiều người giúp đỡ chính phủ.

Những người được chính quyền hỗ trợ sẽ hỗ trợ lại chính quyền.

Vì thế không nên phân phối lại tài nguyên. Tuyên bố của Đảng Cộng Sản mang dáng dấp của Satan.

Không có Satan nhưng Ta hiểu ý con.

Cái ẩn ý đằng sau lời khẳng định “Tùy theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” không phải là điều xấu mà nó rất đẹp. Nó chỉ đơn thuần là một cách nói khác rằng con là người giữ chìa của anh trai con. Sự ẩn ý rất đẹp đột nhiên trở nên xấu xa hơn bao giờ hết.

Sẻ chia phải là cách mọi người nên sống, không phải là sắc lệnh áp đặt từ chính quyền. Chia sẻ nên là tự nguyện chứ không phải là sự thúc ép.

Nhưng – hãy tiếp tục nào! Chính quyền là của nhân dân và những chương trình đó đơn thuần chỉ là cơ chế để người dân chia sẻ với rất nhiều người khác, như là một “Cách sống”. Và con sẽ tranh luận với những con người đó, thông qua hệ thống chính trị của họ, đã chọn thực hiện bởi những điều mọi người đã quan sát được cũng như lịch sử đã chứng minh, “Người có của” sẽ không bao giờ chia sẻ cho “Kẻ vô sản”.

Những người nông dân Nga có thể phải chờ đến khi địa ngục đóng băng để những tên địa chủ có thể chia sẻ sự giàu sang – vốn được tạo nên từ sự làm việc khổ nhọc của những người nông dân. Nhưng những người cầm cuốc đó chỉ được ban phát vừa đủ để sống, như là “Phần thưởng” để giữ họ ở lại cánh đồng và khiến cho mảnh đất của những bá tước càng màu mỡ hơn. Hãy nói về mối quan hệ lệ thuộc này! Đó là mối quan hệ của Tôi – sẽ – giúp – bạn – chỉ – khi – bạn – giúp – tôi khai thác cũng như bóc lột nhiều hơn bất kỳ sáng kiến nào từ chính phủ!

Như Marie Antoinette đã từng nói rằng đám đông đói khát đang kêu gào ở dưới cửa sổ nhà khi cô đang ngâm mình trong bồn nước được lát vàng và đá qúy, miệng nhai những quả nho được nhập khẩu: “Hãy để chúng ăn mẩu bánh!”

Đây là thái độ chống lại sự suy đồi. Đó là điều kiện cho cuộc cách mạng để tạo nên những chính quyền của sự áp bức.

Chính quyền lấy của người giàu để chia cho những người nghèo và gọi là chống sự áp bức trong khi chính quyền lại chẳng có động tĩnh gì khi người giàu tiếp tục bóc lột còn người nghèo thì tiếp tục kìm nén.

Hãy hỏi những người nông dân Mexico hiện nay. Có khoảng 20 đến 30 gia đình – giàu có và thượng lưu – điều hành Mexico trong khi 20 – 30 triệu sinh linh sống trong cảnh hoang tàn. Vì thế từ năm 1993 – 1994, những người nông dân đã thực hiện một cuộc nổi loạn, tìm cách buộc giới chính phủ thượng lưu nhận ra trách nhiệm của họ là giúp đỡ và cung cấp những điều kiện cần cho cuộc sống của người dân, ít ra thì cũng khôi phục lại nhân phẩm của họ. Có một sự khác biệt rất lớn giữa Chính phủ của giới thượng lưu và chính phủ “Của dân, do dân và vì dân”.

Để lại một bình luận