Con đã chờ đợi khoảnh khắc này. Con cho rằng có nhiều hơn những gì mà Người đã hứa khi nói rằng Quyển 2 sẽ làm việc với những vấn đề toàn cầu. Thế nên chúng ta có thể bắt đầu với cái nhìn về chính trị bằng cách đặt ra những câu hỏi cơ bản?

Không có câu hỏi nào là không xứng đáng hay vô giá trị. Những câu hỏi giống như con người.

Thật tốt… Vậy thì hãy để con hỏi: Có sai không khi thực thi chính sách đối ngoại dựa trên Quyền lợi riêng của một quốc gia?

Không. Đầu tiên, ở góc nhìn của Ta, không gì là “Sai” cả. Nhưng Ta hiểu cách mà con sử dụng từ này, vì thế Ta sẽ nói dựa trên vốn từ vựng của con. Ta sẽ sử dụng từ “Sai” với ý nghĩa: “Điều đó không hỗ trợ cho con, mang đến con người và điều mà con chọn để trở thành”. Đó là cách Ta luôn sử dụng từ “Đúng” và “Sai” với con; nó dựa trên bối cảnh. Trong khi sự thật thì, không có gì là Đúng và Sai cả.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Vì thế, trong bối cảnh này, không có gì là sai khi thực hiện chính sách đối ngoại dựa trên sự xem xét lợi ích riêng. Có gì sai không khi giả vờ rằng con không thực hiện điều đó.

Hầu hết các quốc gia đều làm như vậy, dĩ nhiên rồi. Họ đưa ra hành động – Hoặc thất bại khi đưa ra hành động – Để rồi đưa ra một cơ số những nguyên do, rồi chọn lấy một lý do nghe có vẻ hợp lý nhất.

Tại sao? Tại sao các quốc gia lại làm điều đó?

Bởi vì chính quyền biết được rằng nếu mọi người hiểu lý do thật trong hầu hết những quyết định đối ngoại thì không ai hỗ trợ họ nữa.

Điều này là đúng với chính quyền ở mọi nơi. Rất ít chính phủ không cố tình lừa dối những người dân của họ. Lừa dối là một phần của chính quyền, một vài người chọn trở thành quản lý theo cách mà họ từng bị quản lý – vài người chọn cách quản lý tất cả – Cho đến khi chính quyền thuyết phục rằng những quyết định trên đều phục vụ lợi ích dân chúng.

Thật khó để có thể thuyết phục, với hầu hết người dân sống trên hành tinh này, họ thấy được sự bối rối trong chính quyền. Vì thế nên chính quyền buộc phải nói dối để ít nhất cũng giữ được lòng trung thành của người dân. Chính quyền là lời miêu tả hoàn hảo về tính chính xác của một mệnh đề: Nếu lời nói dối của bạn đủ lớn và đủ lâu thì lời nói dối đó sẽ trở thành “Sự thật”.

Người nắm được quyền lực không bao giờ để cho công chúng biết được cách họ nắm được quyền lực – Tất cả những điều họ đã thực hiện và những điều sẵn sàng thực hiện để ở lại vị trí này.

Sự thật và chính trị không thể trộn lẫn bởi chính trị là nghệ thuật của việc nói lên những điều cần phải nói – và nói rằng đó là con đường đúng đắn – để đạt được khao khát sau cùng.

Không phải tất cả trong chính trị đều xấu, nhưng nghệ thuật trong chính trị là nghệ thuật của tính thực tế. Nó nhận thức được điều tuyệt vời trong việc nắm lấy tâm lý của đám đông. Chỉ bằng sự để ý đơn giản là có thể biết được rằng đa phần mọi người hành động vì lợi ích riêng. Vì thế chính trị là cách mà những người nắm quyền tìm thấy cách để thuyết phục rằng mọi người sẽ nhận được lợi ích riêng cho chính mình.

Chính quyền hiểu được lợi ích cá nhân. Đó là lý do chính quyền rất giỏi trong việc thiết kế những chương trình nhằm trao “Quà” cho mọi người.

Thuở đầu, chức năng của chính quyền rất giới hạn. Nhiệm vụ của họ đơn giản là “Gắn kết và bảo vệ”. Và rồi một ai đó đã thêm vào “Cung cấp”. Khi mà chính quyền bắt đầu trở thành nhà cung cấp cũng như người bảo vệ của dân thì chính quyền bắt đầu tạo dựng nên một xã hội kiểu mới hơn là bảo tồn nó.

Để lại một bình luận