Thiền… là khám phá chính mình. Nhưng một khi đã tìm thấy kho báu, ta sẽ cảm thấy nhu cầu to lớn phải sẻ chia nó. Chia sẻ chính là tình yêu.

Thiền… giống như mặt trời và tình yêu như tia nắng vươn đến những nơi xa, làm nở bung những đóa hoa, làm chim muông cất tiếng ca, khiến cho cả thế giới trở nên sống động, tươi mới, trẻ trung. Những gì mặt trời đã làm cho cả thái dương hệ, thiền cũng làm đúng như vậy cho cả thế giới nhân loại… thiền phát chiếu tình yêu.

Thiền… là không gian nơi các ý nghĩ không chen chân vào được, nơi ta không suy nghĩ, nơi lý lẽ và logic không tồn tại và nơi đó, chỉ còn có sự cảm nghiệm.

Ý thức của chúng ta giống như một tấm gương. Khi ý nghĩ chen vào ý thức, tấm gương ý thức bị che mất.

Khi Ý thức không còn suy nghĩ, khi không có suy nghĩ nào chen vào, Ý thức trở nên trong trẻo và thanh tịnh. Trong trạng thái thanh lặng này, không có gì được biết đến… chỉ có năng lực hiểu biết… chỉ sự hiểu biết. Và, đây là trạng thái được gọi là thiền. Chính trong trạng thái này, ta biết đến trạng thái bất khả tri… những gì nằm ngoài tư duy. Chính trong trạng thái thiền, trạng thái bất khả tri được cảm nghiệm, chứ không phải được nhận biết bằng suy nghĩ.

Khi thiền trọn vẹn, cả thế giới trở nên thánh thiện. Khi đó, ta sẽ bắt đầu nhìn thấy Thượng đế ở mọi nơi… đại dương trong từng con sóng. Ta sẽ dễ dàng quên đi ngọn sóng. Thú vị là nếu chỉ lưu tâm đến ngọn sóng, ta sẽ quên mất đại dương: và nếu để ý nhiều đến đại đương, những ngọn sóng sẽ rơi vào quên lãng.

Thế nên, cùng với nhận thức về bề trên, một ý niệm khao khát mới lại nảy sinh trong ý thức con người. Hai điều đáng nói trong sự khát khao này… Ý thức… Thượng đế là ý thức, và đại dương hoan lạc… Thượng đế là niềm hoan lạc… vốn không có hình tướng. Điều này thật tuyệt vời.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Người trốn chạy khỏi thiền tức là chạy trốn khỏi thế giới thiêng liêng. Người không trải qua thiền không thể gặp được thế giới siêu nhiên rộng lớn. Cũng giống như những dòng sông phải chảy giữa đôi bờ để đến hòa cùng đại dương. Ý thức phải chảy giữa đôi bờ của thiền để gặp gỡ đại dương cuối cùng, bao la vô bờ.

Thiền… không phải là tập trung. Tập trung chính là bản thân ta tập trung, và tập trung vào một đối tượng nào đó. Tập trung có tính đối ngẫu. Trong trạng thái thiền, không có ai ở bên trong và cũng chẳng có gì ở bên ngoài. Không có sự tập trung. Không có sự phân cách giữa bên trong và bên ngoài. Những gì “ở trong” chảy tràn ra bên ngoài, và những gì bên ngoài cũng đổ vào “bên trong”. Sự phân cách, ranh giới, đường biên không còn tồn tại. “Bên trong” là bên ngoài, và bên ngoài là “bên trong”: đó là ý thức không có sự đối ngẫu.

Nguồn: “Flight of the Alone to the Alone”, Osho
Người Dịch: Trương Đức Hiệp, Hồ Xuân Hương, Việt Khôi, Ngọc Trúc

Để lại một bình luận