Thiền là một cuộc cách mạng trong tôn giáo!
Thiền đơn giản phế bỏ Thượng Đế mà không cần tranh cãi gì cả. Thậm chí chuyện đó còn không đáng để tranh cãi, bởi vì đó chỉ là một giả thuyết… không được kiểm chứng, chưa có trải nghiệm, không đáng để quan tâm!
Có thể có một tôn giáo không có Thượng Đế, không có cầu nguyện! Phương Tây, trong bốn, năm thế kỷ vừa qua, chưa bao giờ nghĩ rằng một tôn giáo vẫn có thể không có Thượng Đế, không có cầu nguyện. Thật ra tôn giáo chỉ khả dĩ khi không có các khái niệm đó! Đó chỉ là những rối nhiễu, chướng ngại trên con đường tiến tới cách mạng tôn giáo! Đó mới chính là kẻ thù!
Quỷ dữ chưa hề làm bất kỳ điều gì sai quấy ở thế gian này… nó không hề tồn tại. Thượng Đế cũng không tồn tại, nhưng ngài đã gây ra một sự tổn hại to lớn. Thượng Đế đã khiến tâm trí con người tập trung ra bên ngoài, và khi bị hướng tâm ra ngoài, ta chỉ lẩn quẩn trong cái trí. Thiền không thể tập trung ra bên ngoài, chỉ có cái trí mới có khả năng tập trung ở bên ngoài. Cái trí không thể tập trung được vào bên trong, chỉ có thiền mới có thể làm điều đó. Vì vậy, thiền và trí đi theo hai con đường đối nghịch hẳn nhau.
Không phải bỗng nhiên mà các thiền giả lại gọi đường tu của họ là… con đường “vô tâm trí”. Nhưng một khi cái trí đã bị buông thì chư vị Thượng Đế, thần thánh, các loại thần học, ma quỷ, thiên đường và địa ngục và những tình tiết liên quan, những ý niệm về tội lỗi hay đức hạnh… tất cả đều bị buông bỏ vì đều thuộc về cái trí. Và người phương Tây vẫn còn bị ám ảnh về cái trí… như thể ta chỉ là cái trí chứ không phải cái gì khác, như thể sự hiện hữu của ta chỉ gồm có thân và trí (mind-body) và chỉ vậy thôi.
Mọi việc bắt đầu bằng việc ngồi xuống! Mọi việc bắt đầu từ cơ thể!
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Nếu cơ thể có thể ngồi một cách hoàn toàn nghỉ ngơi, thư giãn, nó sẽ giúp cái trí trở nên im lặng một cách hết sức đắc lực. Nếu cơ thể còn hiếu động, còn căng thẳng, thì cái trí không thể im lặng… “Im lặng” đơn giản là nghỉ ngơi, thư giãn, thoải mái, quen thuộc, không căng thẳng.
Và nếu ta may mắn được hiện diện bên cạnh một vị giác giả còn sống, thì cơ thể buông thư của Ngài sẽ tạo nên một sự bắt nhịp với cơ thể của ta, vì nó có cùng vật chất. Tất cả mọi cơ thể được tạo ra từ cùng một vật chất và hoạt động trên cùng một bước sóng. Nếu tư thế ngồi đúng, sự im lặng sẽ giáng xuống ta cũng giống như màn đêm buông xuống và sau đó tất cả trở thành tối đen.
Điều thứ hai… là cái trí. Cơ thể phải không bị căng thẳng , và cái trí không nên còn có bất kỳ tư tưởng nào.
Ngồi im lặng, không làm gì cả… đây là một điều cực kỳ quan trọng cần phải hiểu. Ngay cả ý tưởng ta đang hành thiền cũng là một sự bất ổn, bởi vì cứ mỗi “cái hành” đều làm cho cái trí trở thành động. Cái trí chỉ có thể duy trì trong trạng thái thụ động khi ta ở trong trạng thái vô vi, không làm điều gì cả.
Ta đang ngồi im lặng, không làm gì cả, chỉ chờ đợi mùa xuân đến. Cũng như mùa xuân đến ở bên ngoài, mùa xuân bên trong cũng sẽ đến.
Ngồi trong yên lặng, không làm gì cả, ta đang chuẩn bị sẵn sàng. Không ao ước, không lo lắng mùa xuân có đến hay không… vì nó luôn luôn đến, không bao giờ có thể khác được. Ngay khi ta sẵn sàng, nó sẽ hiện diện.
Và khi mùa xuân đến với thế giới bên trong của ta, như hàng ngàn đóa hoa nở ra, toàn bộ bầu không khí thay đổi: tươi mới và thơm tho, những chú chim bắt đầu ca hát. Thế giới bên trong của ta trở thành một bản nhạc, một mùi thơm lan tỏa… và hoa cỏ sẽ tự nảy nở.
Nguồn: “Einstein the Buddha, Vol 2”, Osho
Người Dịch: Trương Đức Hiệp, Hồ Xuân Hương, Việt Khôi, Ngọc Trúc