Ý Người là sẽ không sao đối với những người khác chủng tộc nhưng vẫn đến được với nhau?
Câu hỏi này khá là vô lý nhưng nó sẽ thật nực cười nếu có ai đó khẳng định là “Không”.
Phải chăng câu hỏi về bình đẳng trong đồng tính luyến ái là vô lý?
Con quyết định điều đó. Ta không có bất kỳ phán xét gì về điều này, hay bất kỳ điều gì khác. Ta biết rằng con mong Ta phán xét. Nó sẽ khiến cho cuộc sống của con sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Không có gì để làm ngoại trừ tuân lệnh, ít ra là ở trong phạm vi sáng tạo và tự trao quyền. Nhưng điều quái đản là … không căng thẳng.
Hãy để con hỏi Người vài câu hỏi liên quan đến tình dục và trẻ em. Ở độ tuổi nào thì chúng ta có thể cho phép trẻ em trở nên ý thức về tình dục như là một trải nghiệm sống?
Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/
Trẻ em ý thức được chính bản thân chúng mang bản năng tình dục. Điều mà rất nhiều bậc cha mẹ trên trên Trái Đất luôn thực hiện là không bao giờ khuyến khích trẻ con lưu ý đến tình dục. Nếu tay của một em bé chạm đến “Điểm sai” thì các con ngay lập tức sẽ kéo tay chúng lại. Nếu một em bé bắt đầu tìm được giây phút tự sướng hồn nhiên trong cơ thể của chúng thì các con sẽ phản ứng thật dữ tợn, các con gieo rắc nỗi kinh hoàng lên đứa bé. Đứa bé tự hỏi: Con đã làm điều gì? Con đã làm điều gì? Người Mẹ điên tiết lên; Con đã làm điều gì?
Đối với nhân loại, câu hỏi không phải ở việc các con giới thiệu đến con cái về tình dục. Câu hỏi phải là khi nào mà các con dừng việc tự phủ nhận chức năng sinh sản bên trong chúng. Nhiều nơi nó rơi vào khoảng 12 đến 17 tuổi, phần lớn sẽ dừng chiến đấu và nói rằng: “Ổn thôi. Bây giờ tôi có thể lưu ý rằng tôi có cơ quan sinh dục và có nhiều điều để chơi đùa với nó”.
Tại thời điểm này, tổn thương đã trôi qua. Những đứa trẻ của các con đã trải qua hơn 10 năm bởi sự xấu hổ với bộ phận này trên cơ thể. Một số trong số các con còn không dám gọi một cái tên đúng nghĩa cho chúng. Tất cả đều cố gắng để tránh gọi “Chim”, “Bướm”.
Do đó chúng đã nhận thức rõ ràng là bộ phận đó phải được che giấu, không được nói ra, bị phủ nhận, con cái của các con sẽ bị nổ tung lên ở tuổi dậy thì bởi không biết phải xử trí mọi việc ra sao. Chúng không được chuẩn bị đầy đủ. Dĩ nhiên, sau đó chúng hành xử rất tệ và cực kỳ đau đớn.
Điều này không thật sự cần thiết, và Ta không xem nó hỗ trợ cho con cháu của các con quá nhiều. Chúng sẽ lớn lên và sống trong sự ức chế và cấm kỵ tình dục.
Trong xã hội của sự khai sáng, những đứa trẻ không bao giờ bị khiển trách, cấm đoán, hay “Sửa lỗi” khi bắt đầu tìm được niềm vui tự nhiên từ cơ thể. Con người sẽ không cần thiết phải né tránh hay che giấu những điều liên quan đến bộ phận sinh dục. Cơ thể trần trụi, cho dù đó là cha mẹ hay con cái thì cũng hoàn toàn được xem là hoàn toàn tự nhiên, diệu kỳ, không có gì phải xấu hổ hay nhục nhã.
Chức năng sinh sản là hoàn toàn tự nhiên, hoàn toàn diệu kỳ, và hoàn toàn tốt đẹp.
Ở một số xã hội, các cặp vợ chồng có cái nhìn tổng quát về con cháu họ – và trao cho những đứa trẻ cơ hội để cảm nhận được vẻ đẹp và điều diệu kỳ, cũng như niềm vui thuần khiết của việc bộc lộ cảm xúc tình dục. Cha mẹ thường tạo nên những mô hình “Đúng” và “Sai” trong mọi hành vi và trẻ nhỏ nhận được những tín hiệu tinh tế hay không tinh tế từ cha mẹ mình thông qua những điều chúng thấy được từ suy nghĩ, lời nói và hành động của người lớn.
Như đã đề cập ở trên, các có thể gọi kiểu xã hội đó là “Chậm tiến” hay “sơ khai”. Ở trong những xã hội như vậy, hiếp dâm và tội ác không tồn tại, mại dâm bị cười nhạo là rất vô lý, ức chế và rối loạn chức năng tình dục là điều gì đó mà chưa ai nghe đến.
Sự cởi mở không được khuyến khích trong xã hội của các con. Và giờ là thời điểm để những cư dân tự gọi xã hội của mình là hiện đại trên hành tinh của các con phải làm gì đó để chấm dứt sự áp bức, mặc cảm tội lỗi và nhục nhã vốn luôn xuất hiện xung quanh và đặc trưng trong việc bộc lộ và trải nghiệm cảm xúc tình dục.