Thế giới của con đã luôn chạy đua điên cuồng. Về điểm này thì Ta hoàn toàn đồng ý. Nhưng thế giới của con đã không điên cuồng bởi vì con cho phép trường học dạy dỗ con trẻ. Nó điên đảo bởi con không cho phép họ được dạy.

Các con đã không cho phép trường học dạy tình yêu ở mọi nơi. Các con đã không cho phép trường học nói rằng tình yêu là vô điều kiện.

Chúng con thậm chí còn không cho phép tôn giáo nói lên điều đó.

Đúng vậy. Và các con còn không cho phép con cháu được dạy bảo rằng nên tự hào và vui đùa cùng cơ thể của chúng, tính nhân văn và điều diệu kỳ từ tình dục. Và các con sẽ không cho phép những đứa trẻ nhận biết chính chúng, đầu tiên và quan trọng nhất, linh hồn chúng hiện hữu bên trong cơ thể. Và các con cũng không đối xử với con mình như những linh hồn tồn tại bên trong cơ thể vật lý.

Ở những cộng đồng nơi mà tình dục luôn được cởi mở, tự do tranh luận, niềm hạnh phúc được giải thích và trải nghiệm, sẽ không có tội phạm tình dục, chỉ có một lượng rất nhỏ những đứa bé sinh ra ngoài mong đợi, không có những đứa con “Bất hợp pháp” và ngoài ước muốn. Ở những xã hội tiến hóa cao, mọi đứa trẻ đều được ban phước lành, tất cả những đứa trẻ và bà mẹ đều nhận được trợ cấp.

Xem thêm Phương pháp Tự học Thiền: https://kimtuthap.org/tuhocthien-html/

Ở những cộng đồng nơi mà tư duy phản biện, giải quyết vấn đề và kỹ năng sống được dạy bảo, thay vì sự ghi nhớ, thậm chí những hành động được xem là “Chính đáng” trong quá khứ cũng được xem xét một cách kỹ càng. Không gì được chấp thuận dựa trên giá trị bề mặt.

Làm sao mà điều đó có thể xảy ra? Hãy sử dụng ví dụ của Người về Chiến tranh thế giới thứ II. Làm thế nào mà hệ thống trường học có thể dạy kỹ năng sống hơn là hiện thực, tiếp cận với một phần của lịch sử tại Hiroshima?

Những giáo viên sẽ mô tả chính xác những gì đã xảy ra trong lớp học. Nó sẽ bao gồm tất cả bộ mặt – Tất cả bộ mặt – đã dẫn đến sự kiện đó. Họ sẽ tìm kiếm góc nhìn của những sử gia từ cả 2 phía, nhận ra rằng có nhiều hơn là 1 góc nhìn trên mọi vấn đề. Họ sẽ không yêu cầu cả lớp ghi nhớ sự kiện. Thay vào đó, họ sẽ thách thức cả lớp. Họ sẽ nói rằng: “Giờ đây, các bạn đã nghe mọi điều về sự kiện này. Các bạn biết được những gì xảy ra trước đó, và tất cả diễn ra sau này. Chúng tôi đã cho bạn một lượng lớn “Kiến thức” mà chúng tôi có thể góp nhặt. Bây giờ, từ “Kiến thức” này, sự “thông thái” nào sẽ đến với bạn? Nếu các bạn được chọn để giải quyết những vấn đề vào những ngày này, và nó được giải quyết bằng việc thả bom, các bạn sẽ bấm nút chứ? Các bạn có nghĩ được cách nào tốt hơn không?

Ồ, chắc chắn rồi. Quá dễ dàng. Ai cũng có thể đưa ra một câu trả lời theo cách này – cùng với lợi ích của việc xem xét lại tình huống. Ai ai cũng có thể nhìn lên vai mình và nói: “Tôi sẽ giải quyết vấn đề theo một cách hoàn toàn khác biệt”.

Vậy sao con không làm?

Lỗi của con ư?

Ta nói rằng tại sao con lại không thực hiện điều đó? Tại sao con không nhìn lên vai của mình, học hỏi từ quá khứ và giải quyết vấn đề một cách hoàn toàn khác biệt? Ta sẽ nói cho bạn biết nguyên do. Bởi vì việc cho phép những đứa trẻ nhìn  về quá khứ của con và phân tích, chúng sẽ phản biện, yêu cầu điều đó như một phần của hệ thống giáo dục – sẽ tạo nên rủi ro trong việc chúng có thể không đồng tình về cách mà các con đã thực hiện.

Chúng sẽ không đồng tình, dĩ nhiên rồi. Con không cho phép điều đó xảy ra quá thường xuyên trong lớp học của mình. Vì thế chúng phải tuôn hết ra ngoài đường phố. Xé thẻ tham dự hội thảo. Đốt áo lót và cờ. Làm bất kỳ điều gì để có được sự chú ý của con, để con có thể nhìn thấy. Thế hệ trẻ đang hét vào mặt con rằng: “Phải có cách tốt hơn!” Con thì không nghe thấy gì cả. Con không muốn nghe. Và con chắc chắn rằng không muốn khuyến khích học sinh trong lớp bắt đầu tư duy phản biện về bộ mặt mà con đã cho chúng thấy.

Nắm lấy những điều này, con nói với học sinh của mình: Đừng đến đây và nói với tôi rằng tôi đã sai. Đi theo con đường của tôi và chúng ta sẽ đi đúng hướng.

Đó là cách mà các con giáo dục con nhỏ. Đó là điều mà các con gọi là giáo dục.

Trả lời